Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 583



Giọng của Giang Ninh rựa như một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào tim con gấu đó, cả người gã sững sờ tại chỗ.

Quyền Hoàng, nắm đấm của hản là bị người trước mặt đấm vụn?

Không đợi gã ta định thần lại, một trận gió điên cuồng lao đến.

Nhiều năm qua hán đã không thực sự ra tay.một cách nghiêm túc, lúc này, Giang Ninh triển khai toàn bộ sức.

lực, tung ra một quyền, tựa như sóng tầng tầng lớp lớp, đánh mạnh vào người con gấu kia, tầng sau mạnh hơn tầng trước.

Giang Ninh ra tay thật rồi! > Tầng sau hung ác hơn tầng trước.

“Rầmt Cả người con gấu bay ra, xương ngực gẫy toàn bộ, nhúc.

nhích hai cái sau đó không còn hơi thở nữa!

Cao thủ cấp bậc tông sư kia mà!

Ba cao thủ cấp bậc tông sư còn lại sắc mặt biến đổi, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc.

Có một quyền?

Diệp Tâm Hoả chết như vậy sao?

Bị một quyền đánh chết!

Sao có thể!

Đó không phải là người bình thường, là người có thực.

lực cấp bậc tông sư chân chính, ở nước ngoài, nhiều năm là cao thủ trên phương diện quyền thuật, sao có thể…

“Nhanh! Giết hắn!”

Ba người không dám lơ là.

Bọn họ thực sự sợ.

Giang Ninh trước mắt rõ ràng không phải là người, hắn là dã thúi Không!

Còn đáng sợ hơn cả dã thú!

Ba người vây giết Giang Ninh, nhưng Giang Ninh phát huy toàn bộ sức mạnh, cưồn cuộn dâng trào, triển khai quyền pháp, một quyền tung ta, không khí bùng nổ.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Ba quyền liên tiếp, mạnh mẽ vô cùng.

Ba tông sư mỗi người nhận một quyền từ Giang Ninh, lần lượt bay hết ra ngoài, đập xuống đất, không động đậy.

Vẻ mặt của họ là sợ hãi, hối hận, tựa như nhìn thấy quỷ.

Giang Ninh bước đến, nhìn từ trên cao xuống nhìn mấy người đó, làn da toàn thân nóng lên, dòng máu luân chuyển liên hồi, đôi mắt đó trong đếm tối tựa như nhìn thấu nơi sâu thảm nhất trong mỗi con người, đào ra nỗi sợ hãi nguyên thuỷ trong con người họ.

BOGT”

Cao thủ nhà họ Tống phun ra một ngụm máu.

Gã chưa từng nghĩ đến bản thân lại dễ dàng thua như vậy.

Mà cái giá của thất bại chính là chết!

Xác chết số một, là tên mà Giang Ninh đặt cho gã!

“Mày…mày là…

Gã ôm ngực, mồm phun máu không ngừng, còn có lẫn những mảnh vụn của nội tạng.

Có thể dùng một quyền đánh gẫy xương của gã, đập nội tạng đến vỡ vụn, trừ người trước mặt này ra thì còn có ai?

Người đứng đằng sau Đông Hải, chính là hắn!

Sự tồn tại phi thường!

Gã ta trừng mát, sự hối hận và sợ hãi bộc lộ hết trên mặt, trong đầu chỉ có tên mà Giang Ninh đặt cho gã, đó là vinh quang cuối cùng của gã.

Hai người còn lại cũng như vậy, cả người co rúm lại, nằm rạp dưới đất, trừng mắt vùng vẫy một lúc thì không còn hơi thở nữa.

Giang Ninh không thèm nhìn chúng.

Hắn bước vào trong phòng trà, Cao Á Lệ vẫn ở tư thế ngồi quỳ, hương trà nồng đậm đang tản ra xung quanh.

“Anh Giang, anh đợi một lát, trà còn phải đợi thêm nửa phút nữa mới được”

Cao Á Lệ cười mỉm.

Giang Ninh ngồi xuống, vươn tay cầm lấy tách trà, uống cạn như không để ý.

“Có lúc, không nhất thiết phải đợi đến lúc ngon nhất mới uống”

Gió thổi, mùi máu tanh nồng đậm bao trùm toàn bộ không khí, không bao lâu thì bị gió cuốn đi.

Xung quanh chỉ còn lại hương trà vấn vương.

Mà đồng thời lúc này.

Vùng đất cấm Đông Hải!

Gió rét, mưa lạnh, bầu không khí giết chó!

cKhông ngừng lan ra.

‘Từng người từng người lướt đi như con thoi trong mưa bão bập bùng, đó là những con sói khát máu, đó là những người trấn thủ bảo vệ quên hương, những con người quả cảm không sợ hãi tử vong.

“Giết..”

Anh Cẩu đi đầu rống lên.

Sát khí bùng nổi