Bọn họ thậm chí phẫn nộ, không cam lòng, hơn nữa có người cũng từng phản kháng, nhưng kết quả thì sao?
Tất cả đều kết thúc thất bại.
Ngay cả ông Hà đã vất vả trong ngành hơn ba mươi năm vẫn không thể làm được, chỉ có thể mang theo tiếc nuối Về hưu.
Bây giờ Lâm Vũ Chân nói làm là làm, cô căn bản là làm càn, không thể thành công đượ!
c “Cho dù là ăn cơm thừa rượu cặn nhưng ít ra có thể.
khiến cho chúng tôi ăn no được ba phần. Nếu cô khăng khăng làm theo ý mình, những thương hiệu bá chủ kia sẽ không dễ dàng buông tha cho các người, bọn họ sẽ lập tức ra tay, đánh cho sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị rơi xuống vực sâu!”
Một người trong đó tức giận quát: “Tập đoàn Lâm thị các người có thể gánh chịu tổn thất, nhưng tôi lại không chịu nổi!”
“Nếu cô muốn kiên trì, vậy tôi sẽ hủy bỏ việc hợp tác lần này!”
Người kia nói xong liền đứng dậy, trên gương mặt đầy thất vọng, trực tiếp rời khỏi phòng họp.
“Nếu vậy, chúng tôi cũng không có cách nào hợp tác được nữa. Cô Cao, sếp Lâm, mong các người tha lỗi.”
“Xin lỗi, chúng tôi không thể đi theo các người mạo hiểm được. Chúng tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.”
Từng người một đứng dậy, rời khỏi phòng họp, có mấy phút ngắn ngủi mà trong phòng họp chỉ còn lại năm kênh bán hàng.
Bọn họ ngồi đó đang suy ngẫm, tất cả đều đang do dự.
Bởi vì một quyết định này có thể khiến cho bọn họ muôn đời muôn kiếp không vực lại đượ!
c “Sếp Lâm, xin lỗi”
Cuối cùng, năm người đều đứng lên và liếc nhìn nhau, lắc đầu nói: “Hi vọng sếp Lâm có thể lại cố gắng suy.
nghĩ thật kỹ, đừng bởi vì tuổi trẻ mà đưa ra quyết định sai lầm”
Phòng họp vắng vẻ.
Không có một ai ở lại.
Không hề nghi ngờ gì, bọn họ không có lòng tin vào Lâm Vũ Chân, thậm chí cho rằng hành động này của Lâm Vũ Chân rõ ràng là tự tìm đường chết, là rõ ràng chôn vùi cục diện đang tốt đẹp, ném tiền vào trong biển, đổ xuống sông xuống biển.
Bọn họ đều nói muốn hủy bỏ hợp đồng, hủy bỏ tất cả quan hệ hợp tác, chính là để tạo áp lực cho Lâm Vũ Chân, khiến cô nhận rõ hiện thực.
Cái gì gọi là hiện thực?
Kiếm tiền mới là hiện thự!
c Rõ ràng là thứ có thể kiếm tiền, cần gì phải lãng phí một cách vô ích chứ?
Đi làm những chuyện tốn công tốn sức mà chẳng được.
cảm ơn làm gì?
Ai cũng biết cần phải có tiêu chuẩn ngành trong nước mình, nhưng muốn làm được điều này quá khó khăn, ít nhất đối với bọn họ hoàn toàn là chuyện không có cách nào thực hiện được.
So với lãng phí thời gian, lãng phí sức lực đi làm, còn không bằng yên ổn kiếm ít tiền lời, cho dù là nhặt chút thức ăn dư thừa từ trong miệng người khác, vậy thì tính sao?
Có thể kiếm lời được chút nào hay chút đó!
Bọn họ biết người trẻ tuổi đều có giấc mơ, đều muốn làm ra một sự nghiệp lớn, nhưng Lâm Vũ Chân dù sao.
cũng là người trẻ tuổi, loại giấc mơ này là không thực tế, con người chung quy cũng phải trở lại trong hiện thực.
Bọn họ tin rằng Lâm Vũ Chân sẽ khuất phục.
Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại Lâm Vũ Chân, Giang Ninh và Cao Á Lệ, và mấy quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị.
Cô còn đứng đó nhìn ghế ngồi của các đối tác trống rỗng, không nói một lời.
Giang Ninh không mở miệng an ủi. Đây là lựa chọn của Lâm Vũ Chân, cô phải tiếp tục kiên trì.
Mà hắn vĩnh viên đều ở phía sau lưng cô, kiên trì ủng hộ cô. Chỉ cần Lâm Vũ Chân muốn làm, hắn sẽ ủng hộ tới cùng.
“Sếp Lâm”
Một vị quản lý cấp cao lên tiếng: “Chúng ta vẫn tiếp tục làm như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Vũ Chân không hề do dự, trực tiếp mở miệng nói: “Chuyện này đã quyết định rồi, phải làm, không thể bởi vì có chút sức cản mà chúng ta lập tức từ bỏ như vậy được”
“Chỉ cần có thể làm được chuyện này, vậy tập đoàn Lâm thị mới có thể lột xác, mới có thể có cơ hội trở thành một doanh nghiệp lớn thật sự, làm ra thương hiệu của riêng chúng ta!”
Cô kiên định nói: “Tôi tin tưởng con đường này là đúng đắn!”