Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Sơn không phản đối chuyện cô ấy ca hát. Bây giờ ông đã chịu tin tưởng cô ấy chỉ đơn thuần muốn hát, sẽ không vì những danh tiếng hão huyền kia mà làm vài chuyện vứt bỏ tôn nghiêm nữa.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, muốn nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy mình nói ra những lời khách sáo như vậy trái lại hơi khá người. P Giang Ninh đối diện với ánh mắt của cô ấy cũng chỉ khẽ gật đầu, tất cả đều không cần nói gì nữa.
Ăn cơm xong, Diệp Khinh Vũ nói muốn tiễn bọn họ.
“Không cần đâu, chúng tôi còn phải đi đón con bé Tô Vân kia. Chắc bây giờ con bé mới dậy thôi”
Lâm Vũ Chân mỉm cười nói: “Hiếm khi cô mới trở về, cứ.
ở lại với chú Diệp đi, cố gắng trò chuyện với chú ấy một chút”
Lâm Vũ Chân nói xong thì kéo tay của Giang Ninh đi ra ngoài. Lúc này Diệp Sơn đang ngồi uống trà trên ghế.
“Chú Diệp, chúng cháu đi đây. Lần sau chúng cháu lại tới thăm chú nhé!”
Diệp Sơn vẫn nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt lại có phần ôn hòa: “Ừ”
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Giang Ninh, mở miệng muốn nhắc nhở Giang Ninh vài câu, nhưng suy nghĩ lại thì chỉ xua tay: “Đi đường nhớ chú ý an toàn đấy”
Đương nhiên Giang Ninh hiểu câu nói này ý ngoài mặt là nói cho Lâm Vũ Chân nghe, một ý khác là nói cho hắn nghe đấy.
Hắn giết người của Thập Nhị Lộ Đàm Thoái kia, sợ rằng người phái Bắc Thoái trong giang hồ ẩn nấp sâu trong thành phố sẽ gây rắc rối cho mình.
Chỉ là hắn không bao giờ lo lắng chuyện đó cả.
Diệp Khinh Vũ tiễn đám người Giang Ninh ra cửa rồi mới quay lại phòng trong. Diệp Sơn vẫn ngồi ở đó, ấm trà đã cạn từ lâu.
Cô ấy đi tới cầm lấy ấm trà: “Để con pha thêm trà cho ba”
Cô ấy đi được vài bước, Diệp Sơn đã gọi cô ấy quay l “Về sau ba sẽ không phản đối chuyện con đi hát nữa: Vai Diệp Khinh Vũ run lên.
“Vừa nãy thằng nhóc kia nói với ba là con đã phải chịu rất nhiều uất ức, sao con không nói với ba?”
“Nói ra thì chẳng phải ba sẽ càng tức giận hơn sao?”
“Linh tinh!”
Diệp Sơn đứng lên: “Con là con gái của ba! Con chịu uất ức, ba là người khó chịu nhất đấy!”
“Về sau… có chuyện phải nói cho ba biết, ba còn chưa chết đâu! Ai dám bắt nạt con chứ!”
Diệp Khinh Vũ không nhịn được nữa, vai càng run rẩy dữ dội hơn.
Cô ấy quay đầu nhìn Diệp Sơn, trong hốc mắt đỏ hoe đã mơ hồ có nước mắt dâng lên: “Vâng, con biết rồi”
“Hai ngày tới con được nghỉ, con sẽ ở lại trong nhà”
Diệp Khinh Vũ nói xong liền đi pha trà.
Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân đến khách sạn đón Tô Vân rồi đi thẳng tới sân bay quốc tế Thịnh Hải để quay về Đông Hải.
Tô Vân mơ mơ màng màng suốt đường đi, nhìn máy bay không ngừng bay vào không trung không khỏi xúc động.
“Thịnh Hải này cũng lưu lại truyền kỳ của em đi”
Chảng còn bao lâu nữa cô bé sẽ nhập học, cô bé nên về nhà, cố gắng ở cùng với ba mẹ nhiều hơn, chờ đến khi lên đại học lại phải cố gắng học tập, như vậy thì sau khi tốt nghiệp mới có đủ năng lực trợ giúp Lâm Vũ Chân và Giang Ninh.
Máy bay hạ cánh, anh Cẩu đã chờ sãn ở bên ngoài từ lâu, đến để đón đám người Giang Ninh về nhà.
“Chào mừng truyền kỳ của tỉnh trở về!”
Anh Cẩu và Tô Vân đập tay chào hỏi, hai người đều cười ha hả.
Hôm nay, nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt.
Tô Mai đã mua một đống thức ăn, còn mời hai dì tới giúp đỡ, nếu không bà cũng làm không xuể.
Đám người Hoàng Ngọc Minh cũng được gọi đến nhà cùng ăn cơm.
Lâm Vũ Chân vừa trở về đã bỏ túi xuống, sau đó chạy vào phòng bếp, hận không thể dính cùng một chỗ với Tô Mai, điều này khiến Tô Mai hết sức ghét bỏ, nói cô đã gả cho người ta còn chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Mà Giang Ninh và Hoàng Ngọc Minh ngồi ở trong sân uống trà.
“Phương bác bên kia đã có động tĩnh”
Giang Ninh gật đầu, ra hiệu anh nói tiếp.
“Nhà họ Tống đã đổi gia chủ rồi”
Trong mắt Hoàng Ngọc Minh hiện lên chút ẩn ý sâu xa: “Không ngờ Tống Tiểu Vũ kia lợi hại như vậy, nói ra tay liền ra tay, trực tiếp đuổi Tống Vĩ Minh xuống khỏi vị trí gia chủ”