Giang Ninh mảng ông ta một cách không thèm nể nang gì như vậy.
“Không chỉ có mỗi Đàm thị của ông, mà cả cái giang hồ thối nát thế nào, ông thật sự không biết sao?”
“Cái gì mà hơi thở giang hồ, cái gì mà nhân nghĩa, nghĩa hiệp, có quyền tài quan trọng sao?”
“Có một Đàm Phóng thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, đến cuối cùng sẽ là một đám bùn nhão!”
“Nếu ông còn chưa hồ đồ thì nghĩ lại giùm tôi cái đi”
Giang Ninh nhìn Đàm Hưng giờ đã trợn mắt há mồm, không thốt ra được lời nào, tỏ vẻ khinh thường.
Nếu như hắn muốn giết Đàm Hưng thì sẽ không phải mất bao nhiêu sức lực cả.
Đại tông sư cái gì, trước mặt hản, ông ta cũng thuộc loại không đỡ được một kích thôi.
Nhưng lúc này, hắn không muốn giết Đàm Hưng, cho dù ông ta là một lão già hồ đồ, nhưng ít nhất còn cứu được.
Giang Ninh không nói thêm gì nữa, xoay người đi thẳng, nếu cá nướng nguội mất thì sẽ ăn không ngon.
Còn Đàm Hưng đứng nguyên tại chỗ nhưng lưng thì còng xuống.
Ông ta sống cả một đời, thậm chí đã sắp bước một chân vào quan tài đến nơi rồi, chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng đến thậm tệ như vậy.
Nhưng ông ta lại không tài nào phản bác nổi!
Không chỉ không phản bác được, mấy lời của Giang Ninh khiến ông ta như được khai sáng, tựa như trong chốc lát đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Hoặc có lẽ, ông ta đã biết từ lâu, chỉ là không thừa nhận mà thôi.
Cho rằng giữ vững được vẻ kiêu ngạo người giang hồ của mình là cái gì cũng sẽ không thay đổi, nhưng ông ta nhầm rồi.
Thế giới thay đổi vô cùng nhanh!
Không kìm cương trên bờ vực thẩm thì hết thảy đã quá muộn!
Đàm Hưng ngẩng đầu lên, cả người mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm nhìn bóng lưng Giang Ninh rời đi.
“Thực lực thật đáng sợ, có lẽ đã đạt đến..”
Hầu kết ông trượt lên xuống, không nói tiếp, bởi vì cho dù tận mắt chứng kiến, ông cũng vẫn không dám tin tưởng.
Hiện giờ ông ta không giết nổi Giang Ninh, mà cũng không thể giết!
Ông ta là lão già cổ hủ, cố chấp cứng đầu, nhưng ít nhất còn có cốt khí của giang hồ, vẫn muốn giữ lại một cái gì đó của giang hồ.
Nếu như không phải ông ta có những thứ này, một quyền lúc nãy của Giang Ninh đã rơi thẳng xuống đầu ông rồi!
Đàm Hưng không nói gì mà xoay người rời đi, thân ảnh biến mất vào trong màn đêm.
Khách sạn bên ngoài Đông Hải.
Mấy cao thủ cấp bậc tông sư của tám chi mạch Đàm thị đều tập trung ở đây.
Bọn họ không thể từ bỏ như vậy được.
“Tiến vào Đông Hải, giết Giang Ninh!”
“Phải giết hán, nếu không mặt mũi của Đàm thị chúng ta mất sạch!”
“Bao nhiêu người đang nhìn chăm chằm vào Đàm thị, không chỉ có những đại gia tộc Phương Bắc, còn có những người trong giang hồ, nếu như Đàm thị trở thành trò cười, tương lai các chi mạch chúng ta ra ngoài lăn lộn, thì ai sẽ tin chúng ta nữa?”
Không ai tin tưởng bọn họ, vậy thì địa vị của họ sẽ xuống cấp, muốn tranh thủ chiếm được nhiều lợi ích hơn cũng chỉ là một giấc mộng xa vời!
Tám người đưa mát nhìn nhau, không hề che giấu sát khí trong mắt.
“Giết Giang Ninh!”
“Đi”
Tám người, nói đi là đi.
Nhưng vừa mới mở cửa đã thấy Đàm Hưng đứng đó.
“Đàm tổi”
Thấy Đàm Hưng mặc một bộ đồ đen, mấy người lập tức phản ứng lại: “Đàm tổ, ông cũng muốn đến Đông Hải giết Giang Ninh?”
Nhất thời cả tám người đều vui mừng khôn xiết.
Bọn họ còn sợ Đàm Hưng khinh thường việc ám sát Giang Ninh.
Hiện giờ, có Đàm Hưng ra tay, chín người liên thủ, đừng nói đến Giang Ninh, cho dù là một đại gia tộc, cũng sẽ bị diệt trong một đêm!
“Giết cái gì mà giết?”
Đàm Hưng nhíu mày rồi quát lên: “Cút về đây cho tôi!”
Tám người sững sờ, không rõ ý của Đàm Hưng lắm.
Ông ta cũng mặc một bộ đồ đen, lẽ nào không phải đi giết Giang Ninh ư?