“Các người ở đây sẽ làm những người dân thôn này thấy bất an đấy. Tất cả đều lăn cả đi”
Một câu nói của Giang Ninh lập tức khiến những người này tản đi, sao họ dám trái lệnh cơ chứ.
Đám người Lưu Dương đều nhìn tới ngây người.
Giang Ninh… mạnh quát!
Mẹ Thập Bát từ trong phòng đi r: liền cho rằng đã xảy ra chuyện, lo l: thiệt, sẽ bị thương; được tiếng động g con trai sẽ chị!
Giang Ninh lập tức đi tới đón.
*Mẹ, cẩn thận”
“Tiểu Huy, con không sao chứ? Hình như mẹ nghe thấy.
có rất nhiều người tới, bọn họ… Bọn họ sẽ không bát nạt con chứ?”
“Không ai dám bắt nạt con cả”
Giang Ninh nói: “Cũng không ai dám bắt nạt mọi người, không kẻ nào dám bắt nạt mỗi một người ở đây nữa”
“Từ hôm nay trở đi, mọi người cứ yên tâm ở lại chỗ này, chỉ cần các người không muốn dọn đi thì không ai có thể ép các người, ai dám tới gây phiền phức cho các người thì mọi người cứ tới tìm con!”
Mỗi người hàng xóm đứng ở bên đó đều võ tay!
Đám người tản đi.
Giang Ninh gọi điện cho Hoàng Ngọc Minh và lão Trương, yêu cầu bọn họ kiểm tra lại tất cả những người sinh sống ở Đông Hải.
Bất kể là ở trong hay ngoài giới xã hội đen thì hắn cũng không cho phép có bất kỳ kẻ thối nát nào được tồn tại cải Dám làm chuyện trái với đạo đức sau lưng mình à, đây.
là điều Giang Ninh tuyệt đối nghiêm cấm!
Vẫn có người dám dùng cờ hiệu của Đông Hải làm xăng làm bậy ở bên ngoài à!
Giang Ninh nổi giận khiến Hoàng Ngọc Minh và lão Trương đều cảm nhận được cơn giận của hắn, bọn họ không dám do dự chút nào, lập tức điều tra rõ ràng.
Trong giây lát, toàn Đông Hải dâng lên một trận sóng gió, bất kỳ kẻ nào che giấu tâm tư xấu xa, bất kỳ nơi nào thối nát đều bị quét sạch!
Thủ đoạn của bọn họ không hề khách sáo, đây không chỉ là chuyện Giang Ninh không cho phép, đồng thời cũng là chuyện tất cả người ở Đông Hải đều không cho phép.
Bất kể là ở khu thành phố Đông Hải, hay là thị trấn, nông thôn.
Giang Ninh không quản những nơi đó, hán biết hai người lão Hoàng và lão Trương sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Bọn họ ăn một bữa cơm với vợ chồng Lưu Dương, khiến hai ông bà cụ rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Giang Ninh lại cùng mẹ Thập Bát ở trong sân phơi nắng, bọn họ sẽ phải rời đi, không có cách nào sống mãi ở chỗ này được, nhưng ít nhất họ có thể khiến bà cụ vui vẻ trong thời gian này mới là điều quan trọng nhất.
“Lúc nào rảnh thì nhớ về nhà nhiều hơn đấy, dù ba con không nói ra nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho con, con biết chưa?”
Mẹ Thập Bát võ tay Giang Ninh nói.
“Vâng, bao giờ có thời gian con sẽ về”
Giang Ninh nghiêm túc đồng ý: “Lần sau con sẽ dẫn vợ con về cùng”
“Thật à?”
“Thật ạ”
Mẹ Thập Bát lập tức vui mừng, thậm chí còn hơi nóng lòng: “Mẹ chời Mẹ chời”
Đám người Giang Ninh rời đi, Lưu Dương tiễn bọn họ đến đầu thôn, trên mặt ngoại trừ đau buồn còn có sự biết ơn.
Giang Ninh lấy ra một số tiền lớn, lấy danh nghĩa của Thập Bát để thành lập một quỹ Thập Bát, chuyên dùng cho những đứa trẻ trong thôn đến trường, để cho những người trong gia đình có điều kiện không tốt vẫn có thể có cơ hội đến trường, thay đổi số phận của mình!
Trong giây lát, tất cả người trong thôn đều cảm ơn con của ông!
Mọi người đều nói ông dạy dỗ được một đứa con trai ngoan!
Tất cả đều nói Thập Bát có tương lai, là một người tốt, muốn đám trẻ trong nhà đều thấy vinh quang vì cậu ta, lấy cậu ta làm gương!
“Tôi… Tôi không biết nên nói gì nữa. Tôi biết, Tiểu Huy.
chắc chắn rất kiêu ngạo khi có thể quen biết với các người.”
Lưu Dương đỏ mắt: “Tôi tin chắc chắn chưa từng làm chuyện xấu, nó… Là một người đáng được người khác tôn kính, nhất định là như vậy!”
Con trai ông chác chán giống với lời đám người Giang Ninh đã nói, nhất định thằng bé là một anh hùng!
Là một người anh hùng được mọi người tôn kính, làm người ta sùng bái!