Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 70



Có thể thấy rõ khóe miệng A Lực giật một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch nhưng hắn vẫn không lùi lại, lại đá chân một cái! “BinhI” Nhưng Giang Ninh nhanh hơn hắn, cũng là đá chân, trực tiếp lướt lên vai của A Lực, đá hắn bay ra ngoài, rắc rắc! Tiếng xương cốt bị gãy! Tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu của mấy người Vương Cao tê dại! A Lực kêu lớn một tiếng, không quan tâm xương vai bị gãy, vẫn vung nắm đấm, trong mắt đầy sát khí! Đây là một kẻ mạnh thật sự.

Chỉ đáng tiếc người hắn chạm mặt lại là Giang Ninh càng mạnh hơn! “Bốp!” “Bốp!” Liên tiếp ba nắm đấm trên lên một bên vai khác của A.

Lực, cả hai chân nữa, có thể nghe rõ tiếng rác rác giòn vang! Trong chớp mắt, A Lực năm dưới đất bất động, trừ việc vặn vẹo cơ thể để vùng vẫy thì chỉ có thể gầm gừ trầm thấp! Tứ chi của hắn đều bị gãy rồi.

Chén trà trong tay của Vương Cao, xoảng một tiếng rơi xuống đất tan nát.

Hứa Vinh muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy hai chân đã mềm nhữn, hoàn toàn không đứng nổi.

Mấy vị lão đại khác có người nín thở trầm ngâm, có người hít sâu, có người nắm chặt tay nắm của ghế, cảm giác như cận kề cái chết! Còn có mấy thuộc hạ đứng kế bên họ, ai cũng như gặp kẻ thù lớn! Thấy ánh mắt của Giang Ninh lướt qua, họ cảm nhận được sự sợ hãi xuất phát từ trong xương cốt khiến trong tim họ chỉ có một suy nghĩ.

Nếu đối địch với Giang Ninh thì sẽ chết! Dù cho là Hoàng Ngọc Minh và anh Cẩu sớm biết Giang Ninh thực lực cực mạnh cũng chấn động tột đỉnh.

Hoàng Ngọc Minh phải duy trì hình tượng lão đại của mình, nhưng móng tay dường như phải đâm vào trong da thịt mới khiến bản thân không trượt từ trên ghế xuống.

Mà sự sùng bái trong nội tâm của anh Cẩu đối với Giang Ninh đã đạt đến mức cao nhất.

Thậm chí dường như hắn có thể nhìn thấy hào quang †oả ra từ trên người Giang Ninh.

Mẹ kiếp đây chính là thần! “Đây, cũng gọi là cao thủ?” Giang Ninh võ vỗ tay, nhìn lướt một lượt, ánh mắt rơi trên hai người Hứa Vinh và Vương Gao, lập tức khiến họ như ngồi trên kim: “Hai vị, không phải là đã giấu cao thủ đi rồi chứ?” Hứa Vinh và Vương Cao nhịn không được mà chửi thầm.

Ông làm gì còn có cao thủ mà giấu? Nếu có cao thủ thì bà già nó, đã kêu ra làm thịt mày từ lâu rồi! Nhưng họ không dám nói! Giang Ninh của lúc này hoàn toàn là một vị sát thần! Rốt cuộc Hoàng Ngọc Minh tìm đâu ra vậy? Họ nhìn sang Hoàng Ngọc Minh, thấy trên mặt Hoàng Ngọc Minh cũng hơi gượng gạo, đến anh cũng sợ rồi? “Còn có ail” Giang Ninh la lên một tiếng: “Muốn đánh thì đi ra!” Hắn không có nhiều thời gian, còn phải mang đồ ăn khuya về cho Lâm Vũ Chân, cô nhóc này hiếm khi không sợ mập muốn ăn khuya.

Cả quán trà lặng như tờ.

Mấy người bình thường tự cho là mình đánh giỏi, lúc này cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, thậm chí không dám nói bản thân biết đánh.

Họ biết đánh, đó là so với người không phải so với thần! Thấy không ai nghênh chiến, Giang Ninh quay người rời đi.

Hoàng Ngọc Minh lập tức đứng lên.

“Hứa Vinh, Vương Cao, hai người như vậy không phải lãng phí thời gian của tôi sao?” Hoàng Ngọc Minh khẽ ngẩng đầu, hiếm khi làm bộ, nhàn nhạt nói: “Tôi còn tưởng hai người mời cao thủ lợi hại cỡ nào, hơi thất vọng” Nói xong, anh vẫy tay: “Các vị, không tiếp nữa, tôi phải đi ăn khuya rồi” Anh Cẩu phát hiện chân của Hoàng Ngọc Minh hơi run.

Mấy người Giang Ninh rời đi, quán trà vẫn duy trì sự im lặng như chết.

Hồi lâu, sắc mặt Hứa Vinh mới hòa hoãn lại, bốn mắt nhìn nhau với Vương Cao.

“Đông Hải này sắp trở trời rồi” ‘Vương Cao không nói chuyện, sắc mặt nghiêm trọng, mang theo người của mình rời đi.

Hôm nay họ muốn cho Hoàng Ngọc Minh một sự giáo huấn, nhưng không ngờ họ lại bị đánh để sưng mặt! Người đó rốt cuộc là ai, sao lại đáng sợ như vậy? Thành phố Đông Hải mấy năm gần đây không xuất hiện kẻ mạnh như vậy, không lẽ từ bên tỉnh thành đến? Khả năng này cao lám.

Người của tỉnh thành nếu nhắm vào Đông Hải, vậy thế giới ngầm của Đông Hải e là thật sự trở trời rồi.

Vừa kết thúc hành động sấm sét, họ tổn thất nghiêm trọng, người của tỉnh thành đến rồi, điều này khiến mấy lão đại cảm thấy nguy hiểm đến cực điểm.