Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 704



Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ biển số xe.

Thấy xe dừng lại, Dương Minh vội chạy qua, sợ mình quá chậm sẽ khiến cho Giang Ninh mất hứng.

Ông ta không biết Giang Ninh rốt cuộc là ai, nhưng ông ta chắc chắc sẽ không tin Giang Ninh chỉ là tài xế của Lâm Vũ Chân nữa.

“Anh Giang!”

r ý À ` 4 ` Dương Minh cười đi qua, khuôn mặt tươi cười ép thằnh một đống, vừa nịnnh nọt lại giả dối, cười đến suýt nữa thì da mặt bị co rút luôn rồi, nhưng lại không dám thả lỏng chút nào.

“Tôi đến lấy đồ, sở trưởng Dương đã chuẩn bị xong chưa?”

Giang Ninh hờ hững nói.

“Chuẩn bị xong rồi, mời anh Giang theo tôi!”

Dương Minh hơi cúi người, dẫn Giang Ninh vào cửa lớn của sở nghiên cứu Bước đến cửa, Giang Ninh bỗng khựng lại, ánh mắt quét qua người Khương Lệ, gật đầu, vẻ mặt hài lòng.

Cuối cùng thì Khương Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chó canh cửa của sở nghiên cứu các ông là chó quý.

sao?”

Nhưng không ngờ Giang Ninh lại chỉ nói câu đó xong không nói gì nữa mà bước thẳng lên lâu, Dương Minh nào dám nói thêm câu gì, lập tức theo lên.

Khương Lệ đang quỳ mặt đỏ lên, bị người ta sỉ nhục như: vậy khiến bà ta cảm thấy hận không thể lập tức đào hố chui xuống đất.

Bà ta vẫn luôn ăn mặc trang điểm như một quý phụ, một quý bà thượng lưu, không phải “chó quý” mà!

Nhưng Giang Ninh nói bà ta phải, thì bà ta phải!

Giang Ninh không nể nang gì, cũng không lãng phí thời gian, lấy được thứ mình muốn thì đi ngay lập tức, Dương Minh lại cũng kính tiễn hắn ra ngoài, cũng không nhìn Khương Lệ nữa.

Tiễn xong Giang Ninh, Dương Minh cảm thấy cả người mình như được giải thoát, đứng cũng không vững nữa.

Cả đời này ông ta chưa từng trải qua một chuyện kinh khủng đến như vậy, cho dù người ông đang đối mặt rõ ràng chỉ là một người bình thường.

Một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Dương Minh nhìn Khương đầu, nhịn không được thờ Khương có thể đứng lên rồi”

ấn đang quỳ ở cửa, lắc lắc: “Anh ta đã đi rồi, chủ tịch Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Mà Khương Lệ há miệng, bờ môi run rẩy, khóc không ra nước mắt: “Chân…chân tôi tê rồi, kéo… kéo tôi lên!”

Lấy được số liệu, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đương nhiên là sẽ không ở lại Thịnh Hải nữa.

Bọn họ phải tranh thủ quay về Đông Hải, để cho nhân viên tiến hành nghiên cứu sản phẩm mới, có số liệu ủng hộ, hết thảy sẽ không có vấn đề gì.

Cao Bân tiễn họ đến sân bay, hai người họ ngồi chuyến bay gần nhất, quay về Đông Hải.

Lâm Vũ Chân không nghỉ ngơi, vừa xuống máy bay đã lập tức đến sở nghiên cứu, giao số liệu cho nhân viên nghiên cứu hạt nhân của tập đoàn Lâm thị, để bọn họ tập trung hết sức lực, trong thời gian ngắn nhất nghiên cứu ra sản phẩm mới, rồi thử nghiệm nghiêm ngặt.

Còn số liệu của những thị trường Âu Mỹ, thậm chí là †oàn cầu là quân bài phát triển của tập đoàn Lâm thị tương lai!

Lâm Vũ Chân phải nghiên cứu thật kỹ!

Đối với chuyện nghiên cứu sản phẩm mới, Lâm thị đã thị trường Phương Bắc là nơi Lâm Vũ Chân đã muốn lấy từ lâu, vậy nên chuẩn bị rất đầy đủ.

Hiện giờ có số liệu ủng hộ, ra sản phẩm mới hoàn toàn không có vấn đề gì cả, hơn nữa, sẽ là một vũ khí thần thánh để tiến vào thị trường Phương Bác, có thể giúp.

cho Lâm thị mở ra cánh cửa của thị trường Phương Bác!

Lâm Vũ Chân như ngựa không dừng vó, rời khỏi trung †âm nghiên cứu lại đến tổng bộ tập đoàn Lâm thị, mở cuộc họp, xác nhận những vấn đề chỉ tiết.

Giang Ninh cảm thấy cô vợ nhỏ của mình đã trở thành người cuồng công việc.

Nhưng mà cho dù trở thành thế nào hán vẫn cứ thích.

Lâm thị không hề cố ý che giấu những việc làm của mình, đương nhiên là cũng sẽ không giấu nổi những người luôn nhìn chằm chằm vào họ.

Phương Bắc.

Nhân vật lớn như tập đoàn Linh Long, một bộ phận vật tư thôi cũng có đến mười mấy loại, nhằm vào những nguyên vật liệu vật tư của những ngành nghề khác nhau.

Dẫu sao tập đoàn Linh Long giống như là một chiến hạm xa hoa.

Ngành nghề họ đặt chân vào có đến mười mấy loại, mà còn chiếm địa vị dẫn đầu những ngành nghề đó, cường thế mà cường đại.

Bộ phận vật tư phụ trách nguyên vật liệu y tế chăm sóc.

sức khoẻ vừa vặn đối xứng với nghiệp vụ chủ doanh của Lâm thị.

Lúc này, trong phòng làm việc, chủ nhiệm Lưu Hồng đang ngồi trên ghế sofa, bàn tay suồng sã lướt trên người cô thư ký diêm dúa loè loẹt, không thèm quan tâm bên cạnh vẫn còn mấy người đang ngồi.

Mấy người đó dường như đã quen với cảnh này rồi.

“Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của anh, đã mua toàn bộ nguyên vật liệu Lâm thị cần với giá thấp rồi, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”