Một tiếng tát này còn lớn hơn, vang dội hơn cả lúc Chu Phương đánh người phục vụ, thậm chí còn vang vọng lại.
“Cậu nói không sai, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được”
Giang Ninh đứng frước mặt người phức vụ kia, liếc nhìn Ngô Phàm: “Không ngờ quan điểm của chúng ta… lại giống nhau như vậy.”
Chu Phương ôm mặt, quay đầu lại mới nhìn thấy ai vừa đánh mình, mắt lập tức đỏ lên.
“Anh là ai mà dám đánh tôi?!”
Gã hét lớn và lao tới: “Tôi phải giết anh!”
“Bốp!”
Lại là một tát với lực đánh rất mạnh!
Cái tát này trực tiếp đánh cho Chu Phương lộn ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất, lao qua cửa rồi lăn xuống cầu thang.
‘Từ đầu đến cuối, Giang Ninh đều không hề liếc nhìn Chu Phương. Hẳn lại nhìn Ngô Phàm: “Có người à, chỉ một tát giáo huấn hình như không đủ đâu: Nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, không hề có tiếng động nào!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Ninh. Ai vậy nhỉ?!
Người này muốn chết sao?
Chẳng lẽ hắn không biết người vừa bị đánh kia là Chu Phương, là người của nhà họ Chu sao?
Hai cái tát này không chỉ là đánh vào mặt của Chu Phương, còn đánh cả vào mặt nhà họ Chu đấy.
“Anh là aï?”
Ngô Phàm không để ý tới Chu Phương, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, trên mặt không giận vẫn uy nghiêm, duy trì khí thế cao ngạo của mình: “Anh có biết người mà anh vừa đánh là ai không?”
“Vậy cậu ta có biết, người vừa bị cậu ta đánh là ai không?”
Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo.
Ngô Phàm nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn người phục vụ kia. Lế nào người phục vụ này có thân phận đặc biệt gì sao?
Đặc biệt cái rắm ấy!
Người có thân phận đặc biệt sao có thể làm nhân viên phục vụ ở đây được.
Y cười lạnh một tiếng, xem như đã hiểu được rồi.
Người này là người của Tống Tiểu Vũ!
Y dung túng cho Chu Phương đánh người chính là đánh vào mặt Tống Tiểu Vũ, cho tất cả mọi người thấy, cho dù Tống Tiểu Vũ đã trở thành gia chủ nhà họ Tống, ở trước mặt nhà họ Ngô y và nhà họ Chu vẫn chỉ là đàn em cúi đầu cúi khom lưng trước đây.
Nhưng không ngờ tự nhiên có kẻ không sợ chết, dám đứng ra.
“Tôi không quan tâm anh ta là ai. Anh đánh Chu Phương, cậu ta là bạn tôi, sợ rằng chuyện này sẽ không dễ giải quyết như vậy đâu.”
Ngô Phàm xoay người, khí thế trên người lập tức dâng trào.
Xung quanh càng có nhiều người tới xem. Không ai ngờ.
được bữa tiệc này còn chưa bắt đầu, Tống Tiểu Vũ thậm chí còn chưa tới, đã có người gây sự.
Hơn nữa, còn gây sự với người của nhà họ Ngô và nhà họ Chu.
Cho dù bọn họ đều cảm thấy Chu Phương làm vậy rất quá đáng, nhưng không dám nói gì, cũng không ai muốn đắc tội gia tộc lớn này.
Ngô Phàm lộ ra khí thế ép người, nhưng Giang Ninh lại không hề để ý tới.
“Thật khéo, người mà tên chó kia đánh cũng là bạn tôi.
Tôi cảm thấy chuyện này đúng là không dễ giải quyết như vậy đâu”
Giang Ninh tương đối tranh phong, bầu không khí ở đây lập tức trở nên căng thẳng.
Ngô Phàm nhíu mày.
Y không ngờ người của Tống Tiểu Vũ lại không biết chừng mực như vậy. Đây là không muốn mình bẽ mặt à?
Tống Tiểu Vũ kia giỏi thật đấy, chỉ vừa trở thành gia chủ mới của nhà họ Tống, chẳng lẽ thật sự tưởng mình đã khác với trước kia sao?
Lễ nào cậu ta thật sự cho rằng cậu ta làm gia chủ rồi thì anh ta sẽ phải nể mặt cậu ta à?!
“Vậy anh muốn giải quyết thế nào?”
Ngô Phàm cười lạnh.
‘Y khinh thường liếc nhìn Giang Ninh, quan sát hẳn từ trên xuống dưới một lượt, nhưng từ cách ăn mặc lại thấy được thân phận của Giang Ninh không phải tài xế thì chính là vệ sĩ, nói chung là một kẻ tìm chết!
“Bốp!”
Ngô Phàm còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một trận gió đánh úp về phía mặt y!