Con mẹ nó, gã nói muốn đánh gãy chân Giang Ninh à?
Gã điên rồi!
Muốn Tống Tiểu Vũ cậu ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi?
Nếu đổi thành trước đây, cậu ta luôn chịu đựng, có lẽ cậu ta sẽ cúi đầu. Nhưng bây giờ, cậu ta không chỉ là gia chủ nhà họ Tống, đại biểu cho nhà họ Tống.
Cậu ta còn là người của Giang Ninh đấy!
Cậu ta thà bị chém đứt chân, cũng tuyệt đối không thể quỳ!
Cậu ta không thể để cho đám người Chu Phương sỉ nhục Giang Ninh.
“Anh quá cuồng vọng!”
Tống Tiểu Vũ lãnh đạm quát: “Chu Phương, đừng thấy người ta cho mặt lại không biết xấu hổ. Anh thật sự tưởng Tống Tiểu Vũ tôi sợ anh sao?”
“Nếu anh còn ở đây nói linh tinh nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ha ha, cậu muốn không khách sáo thế nào?”
Ngô Phàm cuối cùng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu cảm thấy chỉ với ba người các cậu lại dám ra tay à?”
“Tôi nói rõ một chút”
Y liếc nhìn Tống Tiểu Vũ với vẻ xem thường: “Cậu làm gia chủ nhà họ Tống này là danh không chính ngôn không thuận, càng không cần phải nói tới kinh nghiệm và lý lịch của cậu, tôi coi thường.”