Siêu Cấp Shipper

Chương 166



Chương 166:

Nghe tiếng cười nhạo của các thực khách xung quanh, vẻ mặt Du Dao càng lúc càng tối sầm, đột nhiên đá vào bàn của người đàn ông mặc áo khoác ngắn!

Sức lực của cô ta mạnh đến nỗi gần như cả cái bàn bị lật úp xuống, tôm hùm và vỏ tôm đầy ắp ở trên bàn lập tức văng ra khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, nước canh cũng văng tung tóe dính hết lên quần áo.

“Con đàn bà thối này, cô có ý gì?” Người đàn ông mặc áo khoác ngắn không ngờ đang yên đang lành đối phương lại động tay động chân, lập tức sôi máu, khi định xông lên tranh cãi với Du Dao, người vệ sĩ cao hơn anh ta một cái đầu đã chặn ở trước mặt.

Người vệ sĩ này rõ ràng là một quân nhân đã về hưu, đứng ở đó như một bức tường thành vậy, ánh mắt sau lớp kính râm lộ ra một chút sát khí, vừa nhìn đã biết là không phải dạng dễ đối phó!

Người đàn ông mặc áo khoác ngắn và mấy người bạn của anh ta dùng lực mà nuốt nước bọt, vẫn nên để những lời chửi rủa chuẩn bị nói ra trôi xuống bụng đi.

“Không phải chỉ là một bàn tôm hùm thôi sao? Tôi sẽ đền!”

Du Dao cười nhạt nói: “Đưa cho anh ta mười vạn.”

“Vâng”

Vệ sĩ lấy một cọc tiền giấy từ trong chiếc vali xách tay ra, trực tiếp ném lên mặt bàn.

Sau khi người đàn ông mặc áo khoác ngắn và mấy người bạn của anh ta nhìn cọc tiền mười vạn đang lấp lánh thì không ai bảo ai tự giác ngồi xuống, những thực khách khác cũng đồng loạt chọn cách im lặng.

Người có tiền khi ra trận đều rất ngầu, lại còn có cả người hộ tống, chẳng trách người ta lại dám kiêu ngạo tự phụ như vậy, nếu như không có chút bản lĩnh nào e là sớm đã bị người ta đánh đến mức bà ngoại cũng không nhận ra rồi!

Bà chủ Chị Băng cuối cùng cũng quan tâm tới tình hình bên này, vội vàng quay lại.

“Các vị muốn dùng bữa sao? Bên trong vừa khéo có một cái bàn, mời đi theo tôi!”

Du Dao lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái bàn mà bà nhắc tới, là ở đại sảnh này sao?”

Chị Băng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù bàn hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho bốn người các vị ngồi.”

Dương Nghiêm Hi nói: “Bà chủ, cái phòng riêng ở trên sân thượng thì sao?”

Chị Băng cười nói: “Đã được người ta đặt trước rồi.”

Du Dao nói: “Vậy bà nói với bọn họ, nhường lại phòng riêng cho chúng tôi đi”

“Cái này, không ổn cho lắm, đồ ăn của bọn họ chỉ vừa mới được bưng lên thôi!” Chị Băng cười khổ nói: “Không thì như vậy đi, các vị ngồi tạm ở đại sảnh ăn trước đã, đợi chút nữa khách đi rồi, tôi giúp mọi người đổi nơi ăn được không?”

“Cần gì phiền như vậy đâu? Bà cứ trực tiếp bảo bọn họ đổi xuống đại sảnh ăn là được rồi.” Du Dao thờ ơ nói: “Tiền đồ ăn bàn của bọn họ, tôi sẽ thanh toán, thêm một vạn nữa làm phí đổi bàn như vậy là được rồi chứ gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ đối phương phô trương giàu có như vậy, Chị Băng là người kinh doanh buôn bán cũng không dám đắc tội, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được, các vị đứng đây chờ một chút, tôi đi lên bàn bạc với bọn họ một chút.”

Du Dao sốt ruột bực mình nói: “Đi nhanh đi rồi quay lại, tôi không muốn ở trong cái đại sảnh này một giây nào nữa đâu!”

Chị Băng bất lực, đành phải đi từng bước lên lầu…

Nghe bà chủ nói xong, mấy người Ôn Hinh lập tức ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn cô không ngờ được lại có vị khách kỳ quặc như vậy, lại có thể dùng tiền bẩn bao phòng cho người khác?

Một vạn tệ nhiều lắm sao?

Phương Dạ biếи ŧɦái kia thì thôi không nói, phú bà giàu có cũng có thể bỏ qua không bàn đến, hiện giờ Thẩm Nghiên Nhi và Willa đều tức giận tới rối tinh rối mù lên ở nền tảng Vưu Ngư rồi, bọn cô cũng không thể là chủ mà lại thiếu tiền, sao có thể vì một chút tiền này mà dâng thiên thai phong cảnh tuyệt đẹp này cho người khác chứ?

Ôn Hinh cười đáp: “Bà chủ à, phiền chị nói giúp chúng tôi một tiếng với, bọn tôi không muốn đổi phòng này đâu, dù đưa nhiều tiền thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không đổi, nếu bọn họ thật sự muốn dùng thì bảo họ cố chờ một lát đi ạ.”

Chị Băng gật đầu: “Vậy được, mọi người cứ thong thả ăn, tôi xuống kia nói với bọn họ.”

Thấy bà chủ lật đật đi xuống lầu, Phương Dạ lập tức ra vẻ thần bí mà nói: “Mọi người có muốn chơi một trò không?”

Ôn Hinh nghi hoặc hỏi: “Trò gì cơ?”