Cuối giờ ngày hôm đó, nó hí hửng vác cặp sách và nhảy chân sáo xuống chỗ hồ cá (^^), nơi mà nó đã hẹn hắn trước đó.. hihi. Nghĩ mà vui thấy lạ..ha..ha.. cái mặt tên biến thái đó rồi cũng sẽ biết tay nó.. he he.. (@[email protected] lại lên cơn òi)
Hắn cũng vừa giải quyết xong đám con gái phiền nhiễu và đám con trai tò mò, đuổi cho chúng nó về hết, hắn vác cặp, vừa đi vừa lẩm bẩm.. không biết nó định giở chiêu gì? Cùng đường nên làm liều để bớt ê chề mà.. hi hi.. gì chứ thể thao thì ngoài vẻ siêu đẹp trai ra (ọe.. đẹp giai thật nhưng mà tự sướng quá.. =.=”) hắn cũng còn là 1 cao thủ võ lâm đó.. xem nó làm gì hắn được nào.. ko khéo lại thành gậy ông đập lưng ông cũng nên... phư .. phư.. phư.. (nhìn cái mặt ảnh gian chưa kìa?). Hắn vừa ra đến nơi, thì thấy nó và Hải Tường đã đứng đó từ lúc nào.. nhìn mà tức, thằng bạn thân mà nỡ bán đứng hắn.. ô, hắn trông thấy 2 nhỏ bạn của nó đứng kia mà.. sao bảo không có người ngoài.. hắn ức chế tiến lại gần.. mặt phừng phừng nhìn nó..
- Này, sao cô bảo không có ng xem cơ mà.... thế cái gì đây?.. – hắn nhìn Thảo Uyên và Kim Anh 1 cách khó hiểu rồi lại phân bua.. - .. sao cô được phép có ng hâm mộ mà tôi thì không đc.. (>’’.””””” :()
- Ơ.. – Kim Anh cố tình không hiểu.. - .. không.. em.. không.. (0.o)
- Sao cô lại đánh cô ấy khi cô ấy không làm gì ai? Khi cô ấy đang bình yên thế này? – hắn quát..
- Kim Anh… - nó nhìn Kim Anh với 1 ánh mắt vô tội.. - ..sao bạn cứ đánh mình.. híc..
- Tỉnh lại đi.. – Kim Anh hét lớn.. – mày có tỉnh không hay để tao đánh ày tỉnh.. quay lại đi Nguyệt Nga..
Bỗng 1 tiếng rít inh tai từ chiếc micro phát ra khiến 3 đứa ôm đầu, hắn nhìn ra cửa.. Thảo Uyên đã đứng đó từ lúc nào, nhỏ cầm theo micro với nụ cười tươi trên mặt, nhỏ nói:
- Cô đang đợi các cậu.. (^^, chị này đến đúng lúc này)
Bốp.. bụp.. hắn ngã lăn ra đất, lúc định thần lại thì.. nó đã đứng ở xa hắn rồi, hắn nhăn nhó.. nó vênh mặt lên nhìn hắn..
- Đáng đời, sao anh dám ôm tôi.. anh sợ tiếng loa thì cũng đừng quá khích thế chứ? Đồ điên.. (=.=”)
Nó quay ngoắt đi, hắn lại 1 lần nữa, có 1 dấu hỏi chấm to đùng.. không hiểu, cũng may, nãy hắn có ghi âm lại 1 đoạn bài nó hát.. lời hát mới, nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc trong đó.. có lẽ nó đã tự sáng tác, nhưng sao.. nó lại không cho ai biết là nó có thể hát hay thế chứ? Hay là.. hắn nắm chặt cái điện thoại trong tay và mỉm cười..
Nó bỏ đi với 1 cục hỏi chấm to tướng trên đầu, mình có làm gì không mà để hắn ôm như vậy? Nó quay sang hỏi Kim Anh.. với ánh mắt vô (số) tội.. (=.=”)
- Tao bị sao à? (^^)
- Mày.. lại.. – Kim Anh ngập ngừng.. - ..chơi đàn à ? >:
- Ờm.. – nó cúi xuống lúng túng. - ..tại tao nghĩ ko có ai, với lại, nhìn thấy cây đàn thì tao muốn chơi lắm.. híc..tao cũng muốn được hát..tao muốn được đứng trên sân khấu.. muốn..
- Vậy mày cứ đi mà hát.. – Kim Anh cáu.. - ..bọn tao ko giấu nổi ày nữa đâu.. khi nãy trong lớp Hải Tường đã hỏi về mày rồi.. tao ko muốn nói dối các anh ấy đâu...mày muốn giấu thì tự giấu đi.. – nhỏ quay ngoắt về lớp, mặc kệ cho nó và Thảo Uyên đứng nhìn nhỏ..
- Ơ.. – nó ngơ ngác.. - ..tự nhiên lại.. đúng là đồ bà chằn.. (=.=’’)
Nhỏ Uyên đứng giữa mà ko biết làm sao cho phải, mỗi lần 2 đứa cãi nhau thì đều quên luôn đứa thứ ba như nhỏ.. híc.. tội nghiệp..(^^)
Nó vào lớp.. cô nhìn nó với ánh mắt gian gian, kèm theo nụ cười nửa miệng.. (cô ơi, nhìn cô giống như trùm mafia ý).. Còn hắn vừa vào lớp đã nhìn thấy cái mặt đáng ghét của nó mà muốn nổ mắt luôn, sao nó lại khiến hắn lâm vào tình trạng cảm xúc cứ loạn xạ thế nhỉ ? Thật ko hiểu được con ng nó.. hắn lấy lại tinh thần..
- Có vẻ cô cũng biết hát.. – hắn nhìn nó với vẻ gian gian, nở nụ cười nửa miệng và bước vào chỗ (2 dì cháu nhà này giống nhau nhể ?)
- Hứ.. – nó nguýt dài rồi nhìn hắn với ánh mắt ‘cực kì thân thiện’.. – ko chấp với những kẻ lén lút..(>’’”