Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước tại giải đấu đi săn, để hắn còn nhớ đến nay, nửa năm qua hắn cố gắng tu luyện chính vì báo thù!
Nhưng.
Hắn lại trúng chiêu.
Hai tay che đũng quần, sắc mặt dần thay đổi, phát ra âm thanh ngao ngao say lòng người.
- Đi không?
Vân Phi Dương giơ chân lên, uy hiếp hắn!
- Xem như ngươi lợi hại!
Vân Lịch đáp.
- Ta đi!
Vân Phi Dương thu chân, lạnh lùng nói:
- Sáng mai, tập hợp tại diễn võ trường.
Nói xong, quay người rời đi.
- Vân Phi Dương!
Vân Hoa la lớn:
- Ngươi sao không hỏi ta a!
- Ngươi sẽ đi.
- A!
Vân Hoa che khuôn mặt nhỏ, ngại ngùng nói:
- Hắn vậy mà đoán ra, tâm linh cảm ứng đây sao?
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương như thường ngày, uẩn dưỡng Bách Hoa Thảo một lần, lúc này mới đứng dậy tiến về diễn võ trường.
- Sân Sân!
Thần Thần nhảy lên theo thói quen chui vào trong ngực hắn.
Vân Phi Dương xoa đầu nó, cười nói:
- Lần này tiến về Thiên Vũ Quận, lộ trình xa xôi, chắc sẽ có đường tắt băng qua rừng sâu núi thẳm, có thể cho ngươi kiếm một ít tinh hạch.
- Sân Sân!
Thần Thần nhân tính hóa lườm hắn một cái, tựa như đang nói, chủ nhân như ngươi vẫn còn nhớ tới ta nha.
Trong khoảng thời gian này.
Bởi vì không có tinh hạch, Tiên Lộ Quỳnh Tương lại không cho uống, cho nên thực lực nó kẹt tại nhị phẩm cao cấp.
Vân Phi Dương đi vào diễn võ trường.
Bất quá, để hắn ngoài ý muốn là, rất nhiều học sinh đứng bên trong, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Như thế nào đây?
Vân Phi Dương khó hiểu nhưng vẫn đi qua.
Lần này thiên tài luận bàn đại biểu cho Đông Lăng Quận đồng thời đại biểu cho Đông Lăng học phủ. Lần xuất chinh này, đám học sinh tự phát đến đây để tiễn đưa bọn người Vân Phi Dương.
Pháp Tể, Vân Lịch huynh muội, La Mục đã đứng tại vị trí trung tâm.
Vân Phi Dương đi lên trước, đứng trước đội ngũ, Cao Viễn Chúc thấy người đã đến đông đủ, cất cao giọng nói:
- Xuất phát!
Năm người đi theo hắn, đi ra diễn võ trường, hướng về đại môn học phủ.
- A?
- Bốn người bọn họ đại biểu học phủ xuất chiến!
- Không phải đâu!
Nhìn thấy bọn người Pháp Tể đi theo đằng sau Vân Phi Dương, bọn hắn trợn tròn mắt.
Mới đầu, bọn họ coi bốn người này để đưa tiễn, không nghĩ tới lại là thiên tài xuất chiến lần này.
- Có lầm hay không!
- Đại biểu học phủ tham gia hai quận chi chiến, lại chỉ phái tân tấn sinh để Thiên Vũ Quận cười nhạo chúng ta hay sao, Đông Lăng học phủ không người sao?!
Mọi người nhao nhao kháng nghị.
Vân Phi Dương rất mạnh, điều này đã không thể nghi ngờ.
Nhưng bốn tên khác, tuy thiên phú xuất sắc, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng cùng cao giai học trưởng.
- Nghe được à.
Vân Phi Dương đi phía trước, cười nói:
- Bọn họ đều đang nghi ngờ các ngươi đó.
- Hừ.
Vân Lịch cười lạnh.
- Một đám ngu ngốc!
Hai tay Pháp Tể còn hợp thành chữ thập, khẽ niệm.
- A di đà phật.
La Mục ủ rũ không nói chuyện.
Vân Phi Dương ôm hắn khích lệ.
- Dùng thực lực chứng minh cho bọn hắn, các ngươi đều là thiên tài ưu tú nhất.
- Ừm!
Vân Hoa ngượng ngập nói:
- Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.
- Vân đại ca!
Vân Phi Dương vừa ra học phủ, đằng sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Mục Oanh, tiểu ny tử một đường chạy nhanh, vòng ra trước người hắn, thở hổn hển nói:
- Cho...
Trong tay nàng gấp mấy áo trắng mới tinh.
Vân Phi Dương nhận lấy, ôn nhu nói:
- Oanh Oanh, vất vả rồi.
- Ai..
Đứng xa xa Tô Tình, đẩy đẩy Lương Âm.
- Nhìn người ta xem, quan tâm nhiều chưa kìa?
- Hừ.
Lương Âm lạnh lùng nói.
- Đâu có liên quan tới ta.
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao đứng trước cửa học phủ, biểu ngữ to lớn đã treo thật cao.
Cho đến khi bọn người Vân Phi Dương đi tới, bọn họ nhao nhao hô to, có lẽ nhận được ảnh hưởng từ Quý Thủy Đường, rất nhiều học sinh cũng hô lên.
Tại thời khắc này.
Vân Phi Dương cùng bọn người Pháp Tể đại biểu Đông Lăng học phủ, đại biểu Đông Lăng thành.
- Vân Phi Dương, lần này ngươi sẽ không còn sống trở về.
Trương Hằng bị trọng thương đến nay còn đang dưỡng thương, thị nữ như nàng không nuốt được cục tức, cho nên đã liên lạc mấy tên sát thủ Giáp Tử Hào, ẩn tàng ngoài thành, đợi xuất ra một kích trí mệnh!