Sau khi chiếm tiện nghi thỏa thích, Vân Phi Dương buông tay ra, nói:
- Chỉ cần nàng chịu khó nằm nghỉ ngơi mấy ngày đã có thể khỏi hẳn.
Lâm Chỉ Khê nhắm con ngươi, lạnh lùng:
- Còn cần ngươi nói à.
Thực ra chính nàng cũng biết thân thể bị hao tổn kinh mạch đã khôi phục, chỉ cần một thời gian sẽ khỏi hẳn.
- Uy uy.
Vân Phi Dương bất mãn:
- Nếu không có ta, ngươi đời này cũng đừng nghĩ tu luyện võ đạo, bây giờ có thể khỏi hẳn vậy cũng nên bày tỏ chút tâm ý ân cần với ân nhân đi chứ.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Nàng chiến đấu với Bạch Vũ Hổ thụ thương, mới đầu cũng không thèm để ý tới thương thế của mình, chỉ nghĩ rằng đây là vết thương nhẹ có thể dựa vào Linh lực điều dưỡng, kết quả điều dưỡng hai ngày, thương thế không những không có thuyên chuyển tốt hơn, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Nghiêm trọng nhất là.
Cưỡng chế vận chuyển Linh lực, thương thế không chỉ nặng thêm mà còn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh mạch.
Chính như tên gia hỏa đáng giận trước mặt nói, thương thế chính mình đã phát triển đến cấp độ rất ác liệt, võ đạo vĩnh viễn ngừng bước, đây không phải chuyện giật gân mà hắn hù mình.
Dù đổi lại danh y Đông Lăng thành đến trị cũng khó giải quyết vạn phần.
Hết lần này tới lần khác.
Sau khi nàng hôn mê tỉnh lại, thương thế trong người vậy mà khỏi hẳn để cho nàng không thể không thừa nhận, người này xác thực là một danh y xuất sắc, hắn là ân nhân của mình.
Vân Phi Dương áp sát tới, cười:
- Có phải hay không bị y thuật ta làm cho giật mình, có phải đang tính toán lấy thân báo đáp?
Lâm Chỉ Khê vừa mới dâng lên một chút xấu hổ, nghe hắn nói kiểu này, mặt lạnh lùng quát khẽ:
- Vô sỉ!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Người qua đường nhận ra đại cường đạo Lỗ Cường.
Cho nên, trên đường thông hướng Đông Lăng thành, người gặp người chạy, khiến cho chuyến du hành của Vân Phi Dương bọn họ rất yên tĩnh.
- Vân thiếu hiệp, đến đây rồi tha cho ta đi.
Mặt mày Lỗ Cường nhăn nhó nói.
Giờ phút này, khoảng cách đến Đông Lăng thành không đủ mười dặm đường, thân phận bản thân cũng đã bại lộ nếu tiếp tục đi tiếp có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kinh động binh lính nội thành, khi đó dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
- Không được!
Vân Phi Dương cự tuyệt.
- Vợ ta thương thế vừa khỏi, hiện tại nàng không thể di chuyển được, các ngươi nhất định phải đưa vào trong thành.
Lỗ Cường nghe vậy thật muốn khóc.
Trên kiệu, Lâm Chỉ Khê cũng hung hăng nguýt hắn một cái.
Mục Oanh buộc miệng giải thích.
- Lâm tỷ tỷ, Vân đại ca rất thích nói đùa, ngươi ngàn vạn lần đừng coi là thật.
Trong suốt cuộc hành trình, tiểu ny tử cùng Lâm Chỉ Khê nói chuyện với u khá hợp nên hầu như bỏ mặt Vân Phi Dương.
Tình hữu nghị nữ nhân rất kỳ lạ, không phải sao, Mục Oanh đã gọi người ta là tỷ tỷ thân thiết vậy mà.
Đương nhiên.
Với tính cách lạnh lùng của mình, Lâm Chỉ Khê thủy chung vẫn rất kiệm lời, thường thì Mục Oanh tự hỏi tự trả lời, còn nàng thì chỉ im lặng mà nghe.
- Các ngươi sợ bị nhận ra, đến đây ăn hết đám dược thảo này, ta cam đoan coi như cha mẹ các ngươi gặp cũng không nhận ra được.
Mấy người Lỗ Cường o o lạnh run.
Bọn họ đã sớm ý thức được Vân Phi Dương giỏi về chơi độc, thảo dược lấy ra khẳng định có vấn đề!
Đúng.
Thảo dược Vân Phi Dương xuất ra tên Độc Dung Thảo.
Võ giả một khi phục dụng, bộ mặt trong nháy mắt biến dạng, đây tuyệt đối là thuật dịch dung đơn giản hữu hiệu nhất.
- Còn không lấy?
Lỗ Cường cũng không dám phục dụng.
- Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương lạnh giọng thúc giục:
- Ăn mau đi!
Đám người Lỗ Cường càng nhăn nhó.
Đối mặt Vân Phi Dương cường thế, nhóm cường đạo không có quyền lựa chọn, bất quá khi bọn hắn đang chuẩn bị nuốt Độc Dung Thảo vào, bọn hắn lại nghe tiếng móng ngựa truyền đến ngày càng gần.
Mấy người Lỗ Cường quay người nhìn lại, hướng Đông Lăng thành bụi đất bị bốc lên mịt mù.
Ước chừng vài lượt hô hấp.
Trong bụi đất hiện ra từng binh lính thân thể mặc áo giáp màu đen, cưỡi trên tuấn mã, trước ngực đồng treo đồ án long hình, trong tay cầm binh khí loá mắt, khí thế phi phàm.
- Mẹ của ta ơi, Hắc Long Quân!
Đám người Lỗ Cường thấy thế, bị dọa đến nhảy dựng.
Đông Lăng thành Đông Lăng Quận có một lượng rất lớn quân đội tinh nhuệ, đội quân này được xưng Hắc Long Quân đoàn, để trở thành thành viên trong quân đoàn, thực lực nhất định phải đạt đến Vũ Đồ.
- Hắc Long Quân?
Mắt thấy quân đoàn uy vũ thượng mã mà đến, Vân Phi Dương cười cười.
Những người này tuy rất có Tinh Khí Thần, nhưng so với quân đội hắn đã từng thống ngự, quả thực là cặn bã.
Quân đội Đông Lăng thành khẳng định không thể so sánh cùng quân đội Thần Giới, nhưng trong con mắt Lỗ Cường, đội quân này rất khủng bố, một tên thủ hạ run rẩy cả hai chân, mang theo tiếng khóc nức nở.
- Lão đại, chúng ta xong đời rồi.
Cường đạo là thiên địch của quân nhân, đừng nói đội quân cở Hắc Long quân, dù cho chỉ một đội quân nhỏ thì bọn họ phải lẫn trốn rồi, này gặp được cả đoàn Hắc Long quân, bọn hắn có chấp cánh cũng khó thoát.
Tâm Lỗ Cường như chết, hận không thể mở miệng chửi to.
Mình chỉ là tiểu mao tặc được treo giải năm trăm lượng, nếu so với những đạo tặc danh tiếng lẫy lừng động một chút ngàn vạn lượng thì còn kém và rất xanh, bắt chúng ta còn cần xuất động quân đoàn cường đại như thế sao? Thật bất công!
Đúng lúc này, Vân Phi Dương quát:
- Còn không ăn mau đi.
Khi lúc tuyệt vọng nghe vậy, ánh mắt cả đám lấp lóe ánh sáng như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng há mồm nuốt Độc Dung Thảo vào bụng.
- Ừng ực.
- A!
Khoảnh khắc Độc thảo vào bụng, đám người Lỗ Cường ngã nhào trên mặt đất kêu thảm thống khổ, đưa tay dùng sức gãi khuôn mặt.
Rất nhanh, thống khổ mất dần.
Mặt bọn họ sưng như heo đầu, có thể nói vô cùng thê thảm.
- Tê tê tê...
Đúng vào lúc này, mấy chục tên Hắc Long Quân điều khiển ngựa mà đến.
Bọn họ ghìm chặt cương ngựa, chỉnh tề thủ bên ngoài mấy trượng, mục quang lãnh lệ nhìn chằm chằm bọn người Vân Phi Dương.
- Xoát.
Phó tướng quân uy nghiêm hạ xuống, ngẫng cao đầu bước đến.
- Cộc cộc.
Quân ngoa giẫm trên đá cứng truyền đến tiếng vang theo nhịp, thanh âm này lại làm tim đám người Lỗ Cường đang nằm trên mặt đất đập rộn lên.
Trong lòng bọn họ yên lặng cầu nguyện:
- Không nhận ra, không nhận ra...
- Xoát!
Nhưng vào lúc này, quân nhân dừng lại, một tay để trước ngực, cung kính hướng Lâm Chỉ Khê:
- Hắc Long Quân đoàn phó tướng - Từ Phàm, cung nghênh quận chúa trở về thành.
Dát.
Bọn người Lỗ Cường kinh hoảng trừng to mắt.
Bọn họ dù là cường đạo cũng biết chỉ có con gái Đại tướng quân Đông Lăng thành mới được xưng là quận chúa!
Đến Vân Phi Dương cũng giật nảy cả mình, quay đầu nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này nguyên lai là quận chúa, khó trách có khí chất như vậy.
Lâm Chỉ Khê khẽ cau mày.
- Từ tướng quân, phụ thân ta đâu?
- Hồi bẩm quận chúa.
Từ Phàm hành lễ:
- Tướng quân công vụ quấn thân, lệnh thuộc hạ trước tới đón tiếp.
- Công vụ quấn thân?
Con ngươi Lâm Chỉ Khê hiện lên một tia lạnh lùng:
- Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn lấy cớ này, dù lúc mẫu thân ta ly thế cung thế…
- Cái này...
Từ Phàm có chút lúng túng:
- Quận chúa, tướng quân cũng có nỗi khổ tâm.
- Thật sao?
Lâm Chỉ Khê nhàn nhạt ứng tiếng.
Từ Phàm đổi chủ đề.
- Quận chúa, người thụ thương?
- Chỉ cảm nhiễm phong hàn thôi.
Lâm Chỉ Khê không muốn để người khác biết mình thụ thương.
- Người đâu!
Từ Phàm chỉ hướng Vân Phi Dương mấy người, quát:
- Bắt hết đám người hầu này lại cho ta.
- Xoát xoát.
Vài tên binh sĩ nhảy xuống.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày:
- Từ tướng quân, ngươi đây có ý gì?
Từ Phàm cung kính đáp.
- Quận chúa thân thể thiên kim, những người hầu này lại không tỉ mỉ chiếu cố, phải bị trừng phạt.
Nói xong, chỉ hướng Mục Oanh nói:
- Một nha hoàn, lại ngồi chung cùng quận chúa, đây là tử tội.