Hung thú hình bò rất mạnh xuất hiện giữa rừng núi, mỗi khi nó đi một bước, lưu lại dấu chân rất sâu vừa nhìn có thể thấy ngay.
Vân Phi Dương ẩn thân trong bụi cỏ, mắt thấy trâu thú xa xa đi tới, lúc này thấp giọng nói:
- Muốn sống, thì nín thở, đừng lên tiếng.
Đại gia hỏa này quá mạnh, hắn chỉ có thể lựa chọn ẩn tàng, hơn nữa nhìn tình huống, đối phương cũng chưa phát hiện mình, chắc chỉ đi ngang qua.
Lăng Sa La sớm đã nín thở, con ngươi chấn kinh, nàng biết đầu trâu này tên Thiết Cân Ly Ngưu, thực lực mạnh hơn Lợi Nhận Báo mấy lần, nhất phẩm cao giai hung thú!
Nhất phẩm cao giai hung thú tuy nói tương đương cùng nhân loại Vũ Đồ hậu kỳ, nhưng nếu thật sự đánh nhau nó thậm chí có thể áp chế Vũ Đồ hậu kỳ, coi như có mấy người Lý Hạo Nhiên cùng Triệu Tự, cũng khó có thể giải quyết đầu hung thú này.
Vân Phi Dương cũng không hiểu rõ lắm về chủng loại hung thú của Vạn Thế Đại Lục, nên không chấn kinh như Lăng Sa La, ngược lại lặng lẽ lấy ra dao găm của Triệu Tự ra, làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất phải đánh một trận với nó.
Đạp đạp
Thiết Cân Ly Ngưu từng bước đi tới, cách hai người Vân Phi Dương chỉ hơn mười trượng, cũng may gia hỏa này lực lượng mạnh, nhưng khứu giác rất kém, không có phát hiện bọn họ, nện bước chậm rãi đi qua.
- Nguy hiểm thật.
Trâu thú biến mất giữa rừng núi, Vân Phi Dương mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó thu hồi dao găm, ngồi dưới đất:
- Kém chút đã bị gia hỏa kia phát hiện rồi.
Lăng Sa La thất vọng:
- Vì cái gì không phát hiện, nếu không ta đã giải thoát rồi.
Vân Phi Dương cười:
- Ngươi muốn chết à?
Lăng Sa La nguýt hắn một cái:
- Vân Phi Dương, coi như ta chết, làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
- Ai. Hiên tại còn sống không chịu làm nữ nhân của ta vậy chết rồi theo ta làm gì? Hiện tại đổi ý?
Vân Phi Dương lắc đầu, tiếp tục vác nữ nhân kia lên lên đường.
Nhưng, khi hắn mới vừa đi ra bụi cỏ, bỗng cảm thấy khắp nơi run lẩy bẩy, nhìn lại gặp Thiết Cân Ly Ngưu đi mà quay lại.
- Không phải chứ?
Sắc mặt Vân Phi Dương trở nên rất đặc sắc, lúc này xoay người chạy thật nhanh, con trâu kia đã phát hiện ra mình.
Không sai.
Thiết Cân Ly Ngưu phát hiện hai nhân loại, tăng nhanh tốc độ đuổi theo, nhưng nó cũng không phải đuổi theo giết Vân Phi Dương, nó cũng như hắn đang chạy trối chết!
Rống
Giữa rừng núi vang lên nộ hống, thanh thế to lớn, chấn động lá cây xoát xoát, Vân Phi Dương nhìn lại, càng hoảng sợ hơn, tốc độ hai chân tăng càng nhanh, sau lưng Thiết Cân Ly Ngưu xuất hiện một đầu Sư Thú to như ngọn núi nhỏ.
Sắc mặt Lăng Sa La đột nhiên tái nhợt:
- Tam phẩm hung thú, Hùng Sư!
- A?
Vân Phi Dương nghe xong, suýt nữa ngã quỵ.
Tuy không hiểu biết gì về chủng loại hung thú Vạn Thế Đại Lục, nhưng hắn hiểu rõ thực lực tam phẩm hung thú, hung thú này đạt đến cấp bậc Vũ Tông của nhân loại!
- Xong, xong đời rồi!
Lăng Sa La bi ai.
- Chúng ta sẽ chết.
Hung thú có thể so với Vũ Tông, đối với nàng mà nói như một vị thần, thần muốn giết người còn khó sao? Nói đùa.
- Im miệng!
Vân Phi Dương phát huy Loạn Đôn Tạp Quái Bộ đến cực hạn, chạy thục mạng, mặc dù biết sau lưng có một đầu hung thú cấp bậc Vũ Tông, chạy trốn không hi vọng, nhưng cũng không từ bỏ.
Oanh
Đột nhiên, đằng sau xuất hiện tiếng nổ lớn, Vân Phi Dương cùng Lăng Sa La nhìn lại, liền thấy Thiết Cân Ly Ngưu bị Hùng Sư đập trên mặt đất, chết ngay tại chổ.
Khóe miệng hai người co giật, nhất phẩm trâu thú, cứ như vậy bị một vuốt chụp chết, nếu như đánh lên người mình, trong nháy mắt sẽ thành thịt vụn.
Chụp chết Thiết Cân Ly Ngưu, Hùng Sư liền ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh khóa chặt trên thân hai nhân loại phía trước, sau đó nện bước ầm ầm đuổi theo.
- Mẹ kiếp.
Lúc này, Vân Phi Dương xuất hết toàn bộ sức lực tích góp từ khi bú sữa tới giờ ra, tốc độ tăng cao đến cực hạn, nhưng so với tam phẩm hung thú vẫn còn quá chậm, vừa chạy mấy trăm mét, song phương đã rất gần nhau.
Đột nhiên, Lăng Sa La chỉ về vách núi đằng trước nói:
- Nhanh nhảy xuống!
- Xoát!
Vân Phi Dương vội vàng thay đổi phương hướng, như báo săn chạy tới vách núi, chỉ cần có thể bỏ lại Sư Thú đang đuổi sau, chỉ cần không bị đập thành thịt nát, dù ngã chết cũng được!
Rầm rầm rầm
Hùng Sư cũng đuổi theo.
Vân Phi Dương phi nước đại rất nhanh đến mép núi, không chút do dự thả người nhảy xuống, cùng lúc đó, la lớn:
- Nắm vững, không được buông tay!
Lời nói này dư thừa, Lăng Sa La đã gắt gao ôm hắn, đầu chôn trong ngực, cô bé này không muốn chết, nàng muốn tiếp tục sống.
Cao tốc rơi xuống, cuồng phong như đao, cắt da Vân Phi Dương tóe máu, vết thương truyền đến từng trận thống khổ.
Rống!
Đầu sư tử đuổi tới, dừng thân trước vách núi, nó biết hai nhân loại cứ như vậy nhảy trốn thoát trước mặt nó, phẫn nộ rống to.
Ban đêm.
Thương khung lóe ra vạn vạn ngôi sao lấp lánh, vạn vật tĩnh mịch.
- Đau quá…
Trong bụi cỏ dưới vách núi, truyền đến âm thanh yếu ớt của Vân Phi Dương, nhìn sơ qua, y phục hắn bị phá nát, da thịt xuất hiện rất nhiều vết thương.
Từ vách núi trăm trượng nhảy xuống, có thể bảo trụ tính mạnh không chết, là nhờ thân thể hắn đã được thoái luyện đến cực hạn, nhưng nếu nhảy xuống từ độ cao ấy mà không sao thì mới đáng ngạc nhiên, hiện tại kinh mạch hắn nhiều chỗ bị hao tổn, muốn khôi phục cần thời gian rất lâu.
Vân Phi Dương không quan tâm thương thế của mình, có thể trong tay tam phẩm hung thú sống sót đã rất may mắn. Nghỉ ngơi một lát, hắn khôi phục một chút khí lực, gian nan đứng lên, ngắm nhìn bốn phía, lại không phát hiện Lăng Sa La, hắn nhớ rõ nàng cùng mình cùng nhau nhảy xuống vách núi, lúc đó nàng còn ôm chặt hắn.
- Hẳn là thừa dịp ta hôn mê đã chạy mất.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, kéo thân thể suy yếu rời đi, sau khi đi xa, trong bụi cỏ nào đó, Lăng Sa La ôm cánh tay phải chầm chậm đứng lên.
- Gia hỏa đáng giận, trước để cho ngươi sống lâu mấy ngày, đợi ta giải hết độc trong cơ thể, chắc chắn đi Đông Lăng học phủ độc ngươi một vạn lần!
Lăng Sa La căm hận nói, sau đó bước đi ngược lại hướng của Vân Phi Dương.
Trong sơn động ẩm ướt, Vân Phi Dương xếp bằng, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, nhưng kinh mạch hắn hiện tại hao tổn quá nghiêm trọng, mỗi lần vận hành linh lực đều gặp phản phệ, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Nếu như đơn thuần từ vách núi ngã xuống, sẽ chỉ làm hắn thụ thương, quan trọng ở chỗ, trước đó hắn điều động Linh Hạch bạo phát giết chết Đường Uy, kể từ đó, Linh lực trong cơ thể suy giảm nghiêm trọng, không cách nào bảo vệ kinh mạch, ngã xuống từ trên núi xuống kinh mạch không được bảo vệ nên thụ thương nghiêm trọng hơn.
- Cần điều dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thể khôi phục
Vân Phi Dương đắng chát không thôi, vốn tìm Địa Linh Chi, kết quả xuất sư bất lợi, rơi vào tình trạng như thế này.
- Không thể lãng phí thời gian.
Vân Phi Dương vung tay, lấy Ma Linh Thảo từ không gian giới chỉ ra, cảm giác được linh khí hiện lên, nói:
- Vật này ẩn chứa Linh lực bàng bạc, trực tiếp phục dụng, chắc có liệu thương công năng.
Nếu như Lăng Sa La cùng Lý Nhược Nhiên như nghe được lời hắn nói, nhất định sẽ cho rằng hắn bị điên. Dù sao, Ma Linh Thảo ẩn chứa Linh lực, siêu nhiên phạm vi chịu đựng của võ giả Vũ Lực sơ giai, trực tiếp phục dụng, tuyệt đối sẽ bị bạo thể mà vong!
Quan trọng hơn là.
Ma Linh Thảo có thể luyện chế ra đan dược tăng cao tu vi, ăn một viên đang dược rồi luyện hóa có thể tăng một cấp, hiện tại cứ vậy ăn sống thì quá phí của trời, không trải qua đan thuật luyện hóa, đại bộ phận Linh lực bị xói mòn ra ngoài, võ giả hấp thu rất ít.
Vân Phi Dương đều hiểu những vấn đề trên, nhưng nguyền rủa Oanh Oanh không ổn định, tùy thời có khả năng bạo phát, hắn không có thời gian ở chỗ này chờ nửa tháng, nhất định phải nhanh chóng khôi phục thương thế để còn tìm dược vật.
- Mình tốt xấu gì đã từng là Thần Thể, nuốt sống dược tài Phàm Giới, hẳn không có vấn đề gì.
Vân Phi Dương âm thầm nghĩ, không chút do dự nuốt Ma Linh Thảo xuống.