Nhiễm Tiểu Huy như phát mộng, chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh thì thành ra như thế này, Vân Phi Dương đứng trước người hắn, người hầu thì bị đánh thành bộ dáng này, chẳng lẽ... Bỗng nhiên, hắn đột nhiên quay người, cả kinh nói:
- Hà Nhân Quốc do ngươi đánh?
Tên này coi như thông minh, trong nháy mắt phán đoán ra Hà Nhân Quốc bị Vân Phi Dương đánh.
Đương nhiên.
Đoán ra nguyên nhân, nội tâm Nhiễm Tiểu Huy càng thêm đau khổ.
Hà Nhân Quốc là bảo tiêu mình cố ý mang đến, tu vi đạt đến Vũ Lực bát đoạn, làm sao lại bị Vân Phi Dương đánh, chẳng lẽ phạm sai lầm giống như ca ca, quá khinh địch?
Giao đấu giữa Vân Phi Dương cùng Nhiễm Bỉnh Loan, rất nhiều người đều cho rằng Nhiễm Bỉnh Loan khinh địch mới thua, Nhiễm Tiểu Huy cũng tin tưởng điểm này.
- Không phải ta đánh, chẳng lẽ ngươi đánh?
Vân Phi Dương giơ cánh tay hắn lên cao.
- Chậc chậc, thương tổn nhanh như vậy đã phục hồi, Nhiễm gia các ngươi ngược lại cũng có chút năng lực.
Nghe được thương tổn nhanh hồi phục, rốt cục Nhiễm Tiểu Huy nhận thức được mình hiện tại đang trong tay người, lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi không phải thụ thương sao?
Ba.
Vân Phi Dương đánh một bàn tay vào đầu hắn.
- Đừng nói nhảm, lấy đồ vật đáng tiền trên thân ra hết cho ta, nếu không...
Hắn lắc lắc cánh tay Nhiễm Tiểu Huy, âm u:
- Ta sẽ đánh gãy tay ngươi tiếp!
- Đừng đừng!
Nhiễm Tiểu Huy sợ hãi, vội vàng nói:
- Ta cho, ta cho!
Hà Nhân Quốc thấy hắn không có cốt khí, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, dù sao cũng là dòng chính Nhiễm gia, vậy mà một tia dũng khí cũng không có, tương lai vị trí gia chủ rơi xuống trong tay hắn, khoảng cách Nhiễm gia suy yếu cũng không xa.
Nhiễm Tiểu Huy thật sợ chết, hắn nhớ tới thống khổ khi bị Vân Phi Dương đánh gãy tay tại Địa Sơn Trấn liền rùng mình, vội vàng lấy tất cả đồ đáng tiền cất giấu trong người ra hết.
Tiểu tử này giàu hơn Hà Nhân Quốc nhiều, ngân phiếu lấy ra chừng hai ngàn lượng, khiến Vân Phi Dương rất hài lòng, hắn vỗ bả vai Nhiễm Tiểu Huy, cười nói:
- Ngươi rất phối hợp, ta thích nhất loại người này.
Lời này rất quen tai.
Trước đây không lâu, Vân Phi Dương từng nói lời y chang vậy với Triệu Tự, kết quả Triệu Tự bị giết.
Vân Phi Dương không giết Nhiễm Tiểu Huy, tên này hiện tại quá yếu, thực sự hắn không có hứng động thủ, huống chi tên này còn là dòng chính Nhiễm gia, nếu như vận dụng đúng cách, có lẽ sẽ mang đến cho mình rất nhiều tiện nghi không tưởng.
- Đến đây.
Vân Phi Dương lấy ra một viên thuốc:
- Đem nó ăn đi.
- Cái này... Đây là cái gì?
Nhìn viên thuốc, mặt Nhiễm Tiểu Huy xanh mét.
- Độc dược!
Vân Phi Dương bóp miệng Nhiễm Tiểu Huy nhét viên thuốc vào mặc cho đối phương hoảng sợ, thuốc vào miệng liền tan đi, theo thực quản tiến nhập thể nội.
A
Đan dược vào bụng, Nhiễm Tiểu Huy ôm bụng ngã trên mặt đất, Vân Phi Dương mượn nhờ đan lô của Liễu Nhu luyện chế độc dược, tên Cửu Cửu Nhuận Tràng đan, người dùng có cảm giác ruột gan bị hung hăng giảo sát vô cùng thống khổ.
Loại độc này cũng không chết, hiệu quả cũng không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, thống khổ trong bụng Nhiễm Tiểu Huy đã tiêu tán, người như một bãi bùn nằm rạp trên mặt đất thở phì phò, cái loại cảm giác vừa rồi thật đáng sợ, hắn tự nhiên cảm thấy hiện tại được thở thật sự thoải mái.
Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Nhiễm Tiểu Huy khóc nói:
- Ngươi... Ngươi cho ta ăn cái gì?!
Vân Phi Dương nói:
- Loại độc này tên Cửu Cửu Nhuận Tràng đan, người trúng độc mỗi một tháng sẽ tái phát một lần, bị tra tấn chín mươi chín lần, ruột gan sẽ tự đứt vỡ mà chết.
Nhiễm Tiểu Huy tự nhiên run một cái.
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói:
- Nếu như ngươi rất phối hợp, mỗi tháng ta cho ngươi giải dược, độc sẽ không phát, ngày bình thường vẫn giống như người thường không có việc gì cả.
- Còn về việc để ngươi làm cái gì, ta chưa nghĩ kỹ, chờ sau này hãy nói đi.
Nói xong, hắn đến trước mặt Hà Nhân Quốc, mặt cười xấu xa, Hà Nhân Quốc chợt cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Vân Phi Dương lại lấy ra một khỏa độc dược:
- Ăn nó đi.
Hà Nhân Quốc khổ sở:
- Ta không ăn được không?
Vân Phi Dương nói:
- Không được.
- Được rồi.
Hà Nhân Quốc bất đắc dĩ tiếp nhận đan dược, không có do dự ăn hết.
Đan dược vào bụng về sau, trong nháy mắt mang đến cảm giác quặn đau khó nói lên lời, bất quá, người này cắn răng, nắm chặt quyền, không kêu thảm.
- Không ngờ ngươi có cốt khí như vậy.
Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
Loại độc này tuy hắn luyện chế thất bại, không phát huy độc tính đến cực hạn, nhưng hiệu quả rất cường hãn, một võ giả Vũ Lực tiếp nhận, không kêu thảm, ý chí lực không thể coi thường.
- Đáng tiếc...
Vân Phi Dương lắc đầu:
- Một nhân tài như vậy, lại cam nguyện làm chó săn nhà khác.
Hà Nhân Quốc ngẩng đầu, nhịn đau, cả giận đáp trả:
- Ta chỉ vì truy cầu võ đạo cao hơn, chỉ là trao đổi, không nên nói ta thành chó săn như thế!
Chỉ là trao đổi.
Bốn chữ nói ra tiếng lòng của đám thiên tài thân phận bình thường.
Vạn Thế Đại Lục từ trước đến giờ không thiếu thiên tài, mặc dù xuất thân nghèo khổ cũng vẫn là thiên tài!
Mà muốn trở thành cường giả, không chỉ cần phải tự thân nỗ lực, càng quan trọng hơn là võ đạo tư nguyên, bọn họ không có điều kiện này, chỉ có thể chọn phụ thuộc đại gia tộc, như thế mới có thể đột phá càng nhanh!
Đương nhiên.
Có người chọn tự lực cánh sinh, tỉ như làm một tên Toàn Chức Thợ Săn, nhưng loại phương thức này quá mức nguy hiểm, thời gian dài cùng hung thú chiến đấu, cũng sẽ liên lụy nghiêm trọng tu vi.
Ánh mắt Hà Nhân Quốc lộ vẻ phẫn nộ, bị giẫm đạp tôn nghiêm thẹn quá hoá giận, khiến cho Vân Phi Dương nao nao, hắn cười nói:
- Muốn sinh tồn, cùng ta lăn lộn đi.
Cơn đau biến mất dần, Hà Nhân Quốc hơi khẽ thở phào một cái, cười lạnh nói:
- Theo ngươi đi ăn cướp người khác?
Người này có cốt khí, khinh thường loại thủ đoạn của Vân Phi Dương.
- Không tốt sao?
Vân Phi Dương lắc lắc ngân phiếu, nói:
- Dễ dàng kiếm tiền nhiều như vậy, đủ mua rất nhiều tư nguyên võ đạo.
Hà Nhân Quốc thản nhiên nói:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
- Hắc.
Vân Phi Dương cười cười.
- Không nghĩ được ngươi còn là chính nhân quân tử!
Nói xong, một bàn tay đánh lên đầu hắn:
- Từ giờ trở đi, ngươi theo ta lăn lộn, không có quyền cự tuyệt.
Khóe miệng Hà Nhân Quốc co giật.
Đúng vậy nha.
Mình giờ bị đánh thành dạng này, lại ăn độc dược, còn có quyền tuyển chọn, chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người, không có gì để nói.
- Ta theo ngươi lăn lộn!
Vẻ mặt Nhiễm Tiểu Huy vui cười lại gần.
- Lăn đi…
Vân Phi Dương một chân đạp hắn bay ra xa.
- Dạng người như ngươi, cũng xứng làm tiểu đệ Vân Phi Dương ta?
Nhiễm Tiểu Huy ngã trên mặt đất, nước mắt ngăn không được chảy ra, Vân Phi Dương đạp một cước, trúng ngay chim nhỏ của hắn, cảm giác đau đớn ấy không có lời nào có thể tả hết được.
Vân Phi Dương thấy Hà Nhân Quốc trúng độc, còn có thể cắn răng chịu đựng, dù hơi kém một tí cũng là một hảo hán tử, còn công tử bột như Nhiễm Tiểu Huy ăn một xíu đau khổ đã than trời trách đất, một chút hứng thú cũng không có, nếu hắn không còn giá trị lợi dụng, đã sớm bị giết rồi.