Vân Phi Dương đột nhiên cử động, để Liễu Nhu bất ngờ, đợi khi nàng ý thức được tên này lại nắm lấy tay mình, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng. Dù sao, chung quanh nhiều người nhìn như vậy, dù muốn hất ra cũng khó tránh thoát.
- Đừng nhúc nhích.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Ta giúp tỷ giải quyết xong tên phiền toái này."
Liễu Nhu nao nao, vô thức từ bỏ giãy dụa.
Tuy ngày thường nàng tại Y Đường nghiên cứu lịch sử cùng y dược, rất ít ra ngoài, nhưng nàng cảm giác được, Chung Vũ một mực nhìn trộm mình, loại cảm giác này rất khó chịu.
- A ——
Mắt thấy Vân Phi Dương nắm tay nhỏ Liễu Nhu, Chung Vũ lần nữa ôm đầu kêu to, lá cây chung quanh bị chấn xoát xoát rung động. Ánh mắt hắn phun lửa nói:
- Ngươi, mới vừa nói cái gì!
Vân Phi Dương nắm tay Liễu Nhu, đáp lời.
- Nàng là nữ nhân của ta, ta nắm tay nàng, liên quan gì đến ngươi?
"A a!"
Chung Vũ rống lớn.
Câu nói này của Vân Phi Dương tạo ra tấn thương tổn cho hắn.
Đám học sinh đến xem náo nhiệt nhao nhao nghị luận.
- Vân Phi Dương được đó, nhanh như vậy đã bắt được Y Đường Liễu Nhu rồi.
- Tên này không phải yêu thích Lâm Chỉ Khê, tên nam nhân kia sao?
- Thật sự biến thái!
- Chung Vũ chỉ sợ muốn bạo tẩu.
- Hắc hắc, dám đào góc tường của Thiên bảng thiên tài, tiểu tử này thật muốn chết.
- Ý, ngươi nhìn, ta mới vừa nói cái gì tới cái đó, nam nhân ưu tú như thế, nếu như không tranh thủ sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.
Đứng trong đám người, Tình Tình lắc đầu, thực tiếc hận vì Lương Âm.
Lương Âm trừng nàng một chút, giọng căm hận nói:
- Ta đã nói rồi! Tên này là hoa hoa công tử, gặp một người yêu một người!
Tình Tình cười nói:
- Đố kị hả?
- Tô Tình!
Lương Âm phát điên quát:
- Ta muốn tuyệt giao!
- Được rồi, được rồi.
Chung Vũ cúi đầu, song quyền nắm chặt, trên cánh tay hiện ra từng cái gân xanh. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, trong mắt đầy nước mắt nhìn Liễu Nhu, gần như nức nở nói:
- Là thật sao?
Khóc?
Mọi người trợn tròn.
Thiên bảng thiên tài, bởi vì bị đoạt nữ nhân mà rơi lệ!
- Nhưng là, nữ nhân ca nhìn trúng, sao lại chắp tay nhường cho ngươi.
Vân Phi Dương lập chí tán gái, đương nhiên sẽ không buông tha một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn thông tuệ như Liễu Nhu. Cho nên, người nào cũng không thể đoạt!
- Chung Vũ.
Liễu Nhu khổ sở nói:
- Ngươi là người tốt, nhưng chúng ta không thể
- Đừng nói!
Chung Vũ đột nhiên cắt ngang, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên, lớn tiếng gào:
- Thương thiên a, ta lại thất tình, sao ngài lại đối với ta như vậy!!
Thanh âm thê lương, thống khổ!
- Gia hỏa thật đáng thương!
- Ta nghe người Đinh Hỏa Đường nói, Chung Vũ có một lần uống say chính miệng nói ra, từ khi tiến vào học phủ, thầm mến tổng cộng 34 cô gái, kết quả đều bị cự tuyệt.
Không phải 34!
Tính cả Liễu Nhu đã là 35 cmnr!
- Thiên bảng thiên tài không thu phục được nữ hài, dạng như chúng ta về sau chẳng phải làm bạn với ngủ cô nương một đời a!
- Cũng không phải bị cự tuyệt, tên này mỗi lần thầm mến một cô gái, đều sẽ núp trong bóng tối không dám ra đến thổ lộ, người khác thế nào biết được hắn thích mình chứ.
Nghe được mọi người thầm nói, Vân Phi Dương tức xạm mặt lại.
Thì ra tên này chỉ thầm mến, xưa nay không dám thổ lộ, vậy mà bảo thất tình!
- Ngươi có thể thả tay ra không?!
Đúng lúc này, Liễu Nhu lạnh lùng nói.
"Ách"
Vân Phi Dương thả bàn tay nhỏ non mịn ra, cứng ngắc cười một tiếng, giải thích.
- Sư tỷ, ta đang giúp ngươi, cũng không phải loại người như vậy, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Không phải loại người như vậy?
Câu nói này theo miệng hắn nói ra, quả thật không biết xấu hổ!
"Vù vù ——"
Đột nhiên, Chung Vũ đứng lên, quanh thân hiện ra cường thế khí kình, âm thanh lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương, nếu là nam nhân, thì đánh với ta một trận!
Lần 35 thất tình này để hắn bị đả kích gấp đôi.
Ngày hôm nay, nhất định phải phát tiết toàn bộ biệt khuất trong lòng ra ngoài, Vân Phi Dương là lựa chọn tốt nhất!
Thấy Chung Vũ bạo phát kình khí cường đại, mọi người thất kinh. Có người nói:
- Không hổ là Thiên bảng thiên tài, lĩnh hội Huyền Thanh quyết đến cảnh giới như thế!
Huyền Thanh quyết.
Nhất phẩm vũ kỹ Đông Lăng học phủ.
Lĩnh ngộ sơ bộ, hình thành khí lưu yếu ớt, tăng cường lực đạo võ giả, đại thành có thể thực chất hóa khí lưu.
Quanh thân Chung Vũ bao phủ khí kình, đã có dấu hiệu thực chất hóa, hiển nhiên đã lĩnh ngộ đến cảnh giới Đại Thành!
- Khí kình đề cao phòng ngự cùng công kích, lực lượng chỉ sợ đạt đến hơn một ngàn ba trăm cân.
Vân Phi Dương âm thầm phỏng đoán, sau đó đi ra ngoài.
Đối mặt dạng đối thủ như Chung Vũ, hắn rất không nắm chắc, nhưng thân là nam nhân, không có lý do trốn tránh.
Liễu Nhu khẽ gọi.
- Sư đệ, đừng đi, ngươi không phải đối thủ của hắn!
Vân Phi Dương cười nói:
- Sư tỷ, không nên xem thường ta.
Xem thường ngươi?
Học sinh đứng trong rừng cây, không người nào xem trọng hắn cả.
Dù mấy người Diệp Nam Tu vừa chạy tới cũng tại âm thầm nghĩ, Phi Dương ca, đừng tìm hành, nhanh chạy đi!
Nhiễm Bỉnh Loan cùng Mạc Thiếu Khai tuy nhiên rất có thiên phú, nhưng tu vi chỉ vẫn còn ở Vũ Lực, mà Chung Vũ tùy thời có bước vào Vũ Đồ, cũng tu luyện Huyền Thanh quyết tới đại thành, đối với rất nhiều người, tựa như một tòa cao sơn phải ngước nhìn.
Vân Phi Dương đánh với hắn, hoàn toàn không có phần thắng!
"Hừ hừ."
Lương Âm ôm ngực, cười lạnh nói:
- Rốt cục thấy hắn bị đánh rồi.
- Chưa hẳn chắc.
Tô Tình cười nói:
- Theo ta quan sát, Vân Phi Dương đã dám xuất chiến, khẳng định có nắm chắc, có lẽ, ngày hôm nay sẽ diễn ra một màn không thể tin đây.
Nghe được bạn thân nâng Vân Phi Dương, Lương Âm nhất thời tức giận.
- Tình Tình, ngươi có phải thích hắn?
Tô Tình nháy mắt, cười nói:
- Ta không phải mới vừa nói qua sao, nếu như không có người trong lòng, khẳng định sẽ truy cầu soái ca này.
- Cắt.
Lương Âm bĩu môi nói:
- Mê trai.
Lại nói phía trung tâm.
Vân Phi Dương đi tới, trong con ngươi Chung Vũ lấp lóe chiến ý, tiên phát chế nhân, nắm đấm sắt hung hăng vung tới, hình thành một cỗ khí lưu cường thế.
Lực lượng Võ giả đạt tới trình độ nhất định, có thể hình thành năng lượng ngoại phóng!
"Thật mạnh!"
Mọi người thấy thế, nhao nhao chấn kinh.
Loại thiên tài cấp bậc này, đừng nói chiến đấu cùng hắn, chỉ nói khí thế thôi đã muốn chiến bại rồi.
- Một ngàn ba trăm cân!
Nắm đấm sắt vung đến trong nháy mắt, Vân Phi Dương phán đoán ra lực đạo, không dám chống lại, lúc này thi triển Loạn Đôn Tạp Quái Bộ né tránh.
Chung Vũ mặc dù lĩnh ngộ Huyền Thanh quyết cực hạn, nhưng phương diện tốc độ bị thiếu sót, cho nên một quyền này thất bại, mà khí kình bắn xuyên qua, hung hăng đánh vào cành cây!
"Răng rắc —— "
Cây nhỏ tiếp nhận ngàn cân chi lực, đột nhiên đứt gãy.
Sắc mặt học sinh đứng bên cạnh quan chiến đại biến, nhao nhao lui lại mấy chục bước, cây nhỏ ngã xuống, khóe miệng co giật.
Một quyền cắt ngang cây, cũng quá kinh khủng đi.
Nếu đánh trên người mình, chẳng phải sẽ ợ ra rắm?
- Đáng giận, không được chạy!
Chung Vũ phẫn nộ quay người, nắm đấm sắt lần nữa vung đến, lại hình thành khí kình ngàn ba trăm cân! Nhưng, Vân Phi Dương sớm đã bắt được động tác, khí kình vừa bay tới đã dựa vào thân pháp, hời hợt né tránh