Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, khi Vân Sơ nhìn thấy người đàn ông chủ động hạ súng uống, cô liền biết người vừa tới không phải kẻ ác nhân gì.
Hiện tại nhận được ánh mắt của Trạm Vân Tiêu, cô vẫy tay với anh: "Anh bỏ dao xuống trước, nghe xem anh ta nói gì”.
Trạm Vân Tiêu thấy Vân Sơ nói vậy rồi, liền mở miệng yêu cầu người tới đặt súng xuống đất. Người này bị Trạm Vân Tiêu gắt gao kiềm chế, trong lòng hắn cũng đại khái nắm chắc được sự chênh lệch giữa hai người.
Mặc dù nam nhân trước mặt thể trạng không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Trạm Vân Tiêu quét mắt đánh giá một vòng trên dưới nam nhân, ngoại trừ khẩu súng trên tay hắn ta khiến cho Vân Sơ kiêng dè ra, thì bất luận phương diện nào cũng đều không đủ cấu thành uy hiếp với hắn.
Đổng Thừa Trạch cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Không được. Bộ đội chúng tôi có quy định, súng không thể rời người”.
Nghe đối phương nói, ánh mắt Trạm Vân Tiêu lạnh lẽo, tay cầm dao găm lại hướng về phía trước dùng sức. Thấy bầu không khí không ổn, Vân Sơ vội vàng lên tiếng ngăn Trạm Vân Tiêu lại.
Thấy động tác của Trạm Vân Tiêu dừng lại, Vân Sơ mới mở miệng nói với Đổng Thừa Trạch: "Chuyện đó, quy định bộ đội xác thực cần phải tuân thủ. Nhưng anh ấy đến từ thời cổ đại, cho nên không hiểu những điều này".
"Nếu không như vậy đi, anh cất súng ra sau lưng, không cần để trên mặt đất. Anh thấy như vậy được không?".
Trạm Vân Tiêu ở ngay lúc từ quầy thu ngân lao về phía người tới, Vân Sơ đã biết thân thể anh linh hoạt tốt đến mức nào. Sau khi người tới đeo súng ra sau lưng, cho dù sau đó có muốn nổ súng thì lấy tốc độ của Trạm Vân Tiêu là hoàn toàn có thể ngăn lại anh ta trước khi anh ta có bất kỳ hành động nào.
Trong mắt Đổng Thừa Trạch, cô gái xinh đẹp trước mặt anh nhất định là người tốt. Ánh mắt cô trong veo, khi nhìn anh, ánh mắt ấy không có chút ác ý nào. Người duy nhất trong căn phòng này khiến Đổng Thừa Trạch kiêng kị chỉ có người đàn ông đã chế trụ anh. Nhưng từ chuyện vừa rồi có thể nhìn ra, người đàn ông này rất tôn trọng ý kiến của cô gái, nên anh ta sẽ không cần cảnh giác như vậy.
Đổng Thừa Trạch trong lòng hiểu rõ. Mình là người đột nhiên xông vào, vốn đã là không chiếm lý. Nên giờ anh muốn hiểu chuyện gì đang phát sinh, thì nhất định phải xuất ra thành ý của bản thân mới có thể thuận buồm xuôi gió làm cho hai người trước mắt triển khai chủ đề.
Anh gật đầu, rất sảng khoái đem súng đeo tới sau lưng, rồi nói: "Như vậy được chứ?".
Vân Sơ khẽ gật đầu: "Có thể".
Biết người tới khẳng định đang bối rối trước tình huống hiện tại, nên Vân Sơ không đợi anh hỏi đã chủ động mở miệng thay anh giải mối nghi ngờ.
"Tôi là Vân Sơ, là chủ siêu thị này. Người bên cạnh gọi là Trạm Vân Tiêu, anh ấy giống như anh cũng là khách nhân của tôi".
Lời nói của cô khiến Đổng Thừa Trạch rất bối rối. Làm sao anh thành khách nhân rồi.
Vân Sơ giang hai tay nói tiếp: "Thôi, sau này tôi sẽ nói cụ thể với anh sau. Còn bây giờ anh hãy nói tình huống của mình trước đi".
Đổng Thừa Trạch hơi ngập ngừng: “Cái đó… tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”.
Anh suy nghĩ rồi gãi đầu, cười khờ khạo nói: "Tôi sẽ tự giới thiệu trước. Tôi tên là Đổng Thừa Trạch, là một chiến sĩ kháng Nhật".
Nửa tháng trước, đơn vị của Đổng Thừa Trạch bị quân địch phát hiện và tập kích. Sau trận chiến khốc liệt ấy, Đoàn trưởng của họ đã dẫn theo những người lính còn sống sót chạy trốn tới Thiên Bảo trại ở trên núi. Thiên Bảo trại trước đây là đại bản doanh của thổ phỉ, xưa kia bọn thổ phỉ sợ cán bộ và binh lính bao vây đàn áp, nên chúng đã tốn rất nhiều nhân lực để xây một bức tường cao bảy tám mét bao quanh Thiên Bảo trại.
Ngoài ra, Thiên Bảo trại lưng tựa vách núi, và bức tường thành cao bảy tám mét giống như một chiếc thùng sắt kiên cố bảo vệ vững chắc Thiên Bảo trại bên trong. Với những tên cướp còn sót lại ở Thiên Bảo trại, vào khi Đổng Thừa Trạch và quân đội anh đến Tứ Huyện, ngoại trừ những tên đầu lĩnh tội ác tày trời bị hành quyết trước công chúng ra, hầu hết những thanh niên trai tráng còn lại đều bị quân đội bắt đi.
Bây giờ đất nước đang gặp khó khăn, rất nhiều thanh niên có khát vọng đều xin gia nhập quân đội. Đổng Thừa Trạch cũng vậy. Vì lòng yêu nước trong lòng, anh đã vứt bỏ vị trí thiếu gia của mình, kiên quyết báo danh nhập ngũ.
Nói đến đây, Đổng Thừa Trạch không khỏi hơi khựng lại.
Ngày mai quân doanh bọn họ muốn tổ chức phá vòng vây, không biết hắn còn có thể sống sót về thăm nhà được không. Đổng Thừa Trạch trong lòng thở dài khi nghĩ đến khuôn mặt đẫm lệ của mẹ mình trong ngày anh theo bộ đội rời đi.
Hy vọng anh còn có thể sống sót vào ngày mai. Nếu không, mẹ anh chắc chắn lại khóc sướt mướt lần nữa.
Thiên Bảo trại dễ thủ khó công. Mấy người Đổng Thừa Trạch là dựa vào lô cốt trên tường thành và chút vũ khí đạn dược trong tay để bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng này.
Tuy nhiên, địch nhân không thể tấn công vào trong, và chúng cũng không nguyện ý để họ còn sống sót ra ngoài. Bọn chúng hạ quyết tâm muốn đem một nhánh bộ đội mấy trăm người Đổng Thừa Trạch vây chết ở trong Thiên Bảo trại.
Bị bao vây ở bên trong, không thể tiếp tế được lương thực, đạn dược và thuốc men, rất nhiều người bị thương không nặng nhưng bởi vì không được cấp cứu kịp thời nên vết thương đã chuyển biến xấu. Bởi vì thiếu lương thực, mặc dù mấy người Đổng Thừa Trạch đã bắt đầu giảm tần suất ăn. Nhưng bọn họ chính là một đoàn, coi như đã trải qua kịch chiến trước đó nhưng vẫn còn bốn năm trăm người bị mắc kẹt ở trong Thiên Bảo trại.
Sau khi biết được thân phận của Đổng Thừa Trạch, Vân Sơ nổi lên lòng tôn kính, cô vội vàng dời cái ghế từ sau quầy thu ngân ra và mời anh ngồi xuống. Đổng Thừa Trạch không hiểu sao Vân Sơ đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng cái ghế dưới mông quá thoải mái. Hiện tại anh vừa mệt vừa đói, nên sau khi bị cô ấn ngồi xuống, anh liền không muốn động đậy nữa.
Giống như một con kiến nhỏ, Vân Sơ xuyên tới xuyên lui giữa các kệ hàng. Chỉ chốc lát sau, cô đã ôm đầy thức ăn đẩy tới trước mặt Đổng Thừa Trạch.
Mặc dù những thứ Vân Sơ lấy ra được đóng gói đầy màu sắc nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Đổng Thừa Trạch biết những thứ cô đưa là đồ ăn. Anh nhìn Vân Sơ không thể tin được hỏi: "Những thứ này đều cho tôi à?".
Mặc dù Đổng Thừa Trạch tuổi có vẻ không lớn lắm, nhưng vì thân phận đặc biệt, Vân Sơ không tiện trực tiếp gọi tên anh nên chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy đống đồ ăn trước mặt, Đổng Thừa Trạch nuốt một ngụm nước bọt. Anh đưa tay sờ sờ túi áo, vẻ mặt xấu hổ nói: "Nhưng tôi không có tiền".
Vân Sơ vội lắc đầu: “Không cần tiền. Tôi đưa anh mấy thứ này chỉ là chút tâm ý của tôi".
"Như vậy à!". Đổng Thừa Trạch hơi do dự khi nghe Vân Sơ nói.
Trước đây, khi bộ đội họ đi ngang qua các làng hoặc là huyện thành, cũng có không ít đồng hương sẽ hảo tâm đưa cho họ một ít đồ ăn. Tuy nhiên, bộ đội có quy định, không được cầm bất cứ vật gì dù là một cây kim một sợi chỉ của người dân. Trong trường hợp bình thường, họ sẽ không nhận những thứ này.
Đổng Thừa Trạch cảm thấy bụng đói cồn cào, thầm nghĩ: "Bây giờ tình thế đã khác, những thứ này hẳn là có thể nhận….đúng không?".
Thấy Đồng Thừa Trạch chậm chạp không có động tĩnh, Vân Sơ lo lắng, cô đẩy mấy thứ trên bàn về phía trước, nói: "Đổng đồng chí, anh mau ăn đi. Đây chỉ là chút tâm ý của tôi thôi. Nếu không phải có các anh lúc trước mất đầu chảy máu, thì cũng sẽ không có những ngày hạnh phúc như hiện tại của chúng tôi".
Chỉ nói còn chưa đủ, Vân Sơ dứt khoát vươn tay cầm lấy một gói bánh mì trên bàn, xé mở bao bì bên ngoài rồi nhét nó vào trong tay Đổng Thừa Trạch. Đổng Thừa Trạch vốn đã quá đói, tuy rằng vừa rồi không hiểu Vân Sơ nói gì, nhưng thức ăn đã nhét vào tay, anh cũng không cứng đầu đến mức không ăn.
Thấy Đổng Thừa Trạch nguyện ý ăn, Vân Sơ thở dài một hơi. Cô đứng dậy lấy hai chai nước tới, mở nắp một chai trong đó và đặt nó bên cạnh anh.
Nhìn thấy nước được đưa tới kịp thời, Đổng Thừa Trạch đang bị nghẹn bánh trợn tròn mắt nhìn Vân Sơ cảm kích, sau đó anh chộp lấy cái chai trước mặt mình, hớp một ngụm lớn.
Nhìn thấy một chuỗi hành động chu đáo của Vân Sơ, ánh mắt Trạm Vân Tiêu tối sầm lại. Hắn nhìn Đổng Thừa Trạch trên dưới đánh giá hết lần này đến lần khác. Nam nhân trước mặt đang ngấu nghiến thức ăn như hổ đói, nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt. Trạm Vân Tiêu không rõ vì sao Vân Sơ chỉ vẻn vẹn đối xử khác biệt với hắn.
Tuy nhiên lúc này Vân Sơ hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Trạm Vân Tiêu. Cô hai tay chống má nhìn Đổng Thừa Trạch ăn với ánh mắt nhiệt liệt và sùng bái trong suốt quá trình.
Đây chính là liệt sĩ, một vị liệt sĩ còn sống nha!
Dưới ánh mắt như vậy, Đổng Thừa Trạch cảm thấy rất căng thẳng. Anh vừa căng thẳng, bất tri bất giác ăn hết sáu cái bánh mì mà không biết. Nhìn những túi đóng gói chất đống trước mặt, Đổng Thừa Trạch sau đó mới phản ứng lại: Không cẩn thận, hình như anh đã ăn quá nhiều rồi.
Chạm vào cái bụng vẫn chưa no của mình, Đổng Thừa Trạch cảm thấy xấu hổ không dám đưa tay ra lấy bánh mì.
Vân Sơ không chú ý tới anh không được tự nhiên, thấy anh dừng lại, cô nhanh chóng nhiệt tình chào hỏi: "Đổng đồng chí, anh đừng chỉ ăn mỗi bánh mì. Mấy cái bánh bích quy này mùi vị cũng rất ngon, anh ăn thử xem".
Nghe Vân Sơ nói vậy, Đổng Thừa Trạch không nhịn được lại đưa tay ra mở một túi bánh quy. Thấy anh ăn gần hết túi bánh, Vân Sơ bắt đầu chậm rãi nói cho anh biết nguồn gốc của cánh cửa gỗ và siêu thị.
Nghe theo lời cô, hành động ăn bánh của Đổng Thừa Trạch càng ngày càng chậm, cuối cùng cả người anh hoàn toàn ngốc trệ. Anh sững sờ mà hỏi: "Ý cô là bây giờ tôi đang ở thời không mấy chục năm sau hả?".
Sau khi được Vân Sơ liên tục xác nhận, Đổng Thừa Trạch đã hoàn toàn ngồi liệt trên ghế. Những gì cô nói thật khó tin đến nỗi Đổng Thừa Trạch nhất thời không thể tiêu hóa được.
Qua một hồi lâu sau, Đổng Thừa Trạch mới tỉnh táo lại. Đầu tiên anh đứng dậy lật xem hàng hóa trên kệ, sau đó đọc kỹ tờ rơi của trung tâm mua sắm mà Dương Vi đặt trên quầy thu ngân mấy lần. Mới cuối cùng tin những gì Vân Sơ nói.
Sau khi biết rõ tiền căn hậu quả của sự việc, trong lòng anh đã có quyết định. Nhìn xuống cổ tay mình, anh đưa tay tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay xuống.
Nhìn chiếc đồng hồ đưa cho mình, Vân Sơ rất khó hiểu hỏi: “Ý anh là gì”.
Đổng Thừa Trạch bất đắc dĩ nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Chiếc đồng hồ Thụy Sĩ này là thứ đáng tiền nhất trên người tôi. Tôi dùng nó để trả cho những thứ tôi vừa ăn, cô xem thấy có được không?".
Chiếc đồng hồ này là món quà mà ba Đổng Thừa Trạch mua tặng anh. Anh rất yêu thích nó và nó thường không rời khỏi người anh trừ khi anh khi đi tắm.
Vân Sơ vội xua tay. Cô không ngốc, chiếc đồng hồ nhìn qua đã biết là vật quý giá, làm sao cô có thể thu đồng hồ của Đổng Thừa Trạch: “Chỉ là một ít đồ ăn mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi cũng nói là tặng cho anh mà”.
Đổng Thừa Trạch không thu đồng hồ lại, anh nói: "Cô đừng vội từ chối, hãy nghe tôi nói đã”.
"Cô không phải đang kinh doanh siêu thị sao? Tôi đưa đồng hồ này cho cô, ngoại trừ dùng để trả tiền số đồ ăn vừa rồi ra, còn muốn dùng nó để đổi chút lương thực ở chỗ cô".
Dứt lời, lại sợ Vân Sơ cự tuyệt, Đổng Thừa Trạch nhanh chóng nói thêm: "Ngày mai chúng tôi muốn phá vòng vây, nhưng các chiến sĩ trong trại ai cũng đang đói bụng. Tôi muốn đổi một ít đồ ăn để cho mọi người được ăn no, sau đó dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với địch nhân".
Vân Sơ còn muốn nói gì nữa, nhưng khi chạm phải đôi mắt sáng ngời của Đổng Thừa Trạch, cô tâm niệm vừa động liền vươn tay nhận lấy chiếc đồng hồ.