——Rầm! Rầm! Ầm Ầm!
Trước mặt bọn người Diệp Tường lập tức xuất hiện mấy cái hố to do bị hỏa cầu đánh trúng. Sau đó, Pháp Tư móc ra một đống xương cốt không biết từ đâu tới, lẩm nhẩm đọc chú ngữ, sau đó thì…Bùm! Rầm! Lại thêm một ma pháp nữa hoàn thành! Mọi người sững sờ khi thấy đám xương cốt vừa rồi hóa thành bụi phấn, sau đó, từ trong đám bụi phấn ấy lập tức xuất hiện bạch sắc cốt long (bộ xương rồng màu trắng)…
“Đạt Cổ, mau đưa tay đây…” [ Cầu hôn ] Không biết từ khi nào, Diệp Tường đã lấy kim tiêm ra, châm một nhát vào tay thú nhân Đạt Cổ. Ngay lập tức, Đạt Cổ cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền tới, không khống chế được, hắn đã đánh bay Diệp Tường ra xa [cầu hôn thất bại, tuyên cáo!]
“Cách! Cách! Cách! Rắc! Rắc!…” Cơ thể Đạt Cổ co rút dữ dội, trông rất thống khổ, sau đó, từ từ biến hình!
“Đạt Cổ, cố gắng lên ! Nhất định ngươi sẽ làm được, nhất định sẽ làm được…” Diệp Tường gắt gao nhìn chằm chằm vào Đạt Cổ, luôn miệng lẩm bẩm, trông có chút điên cuồng, nhưng đây cũng là điều bình thường thôi, bởi vì nhà khoa học nào mà không có chứa một số gien điên cơ chứ? Nếu nói Diệp Tường khác gì các nhà khoa học khác thì chỉ có là, ngoài gien điên, hắn còn có gien biến thái cộng thêm gien bỉ ổi mà thôi.
Nhưng mà, tại sao Diệp Tường lại tiêm gien biến đổi vào người Đạt Cổ? Bởi vì cốt long vừa mới hướng về phía Đạt Cổ phun ra một đòn tử vong long tức! Tại sao lại là tử vong long tức? Bởi vì đây không phải là long tức bình thường, nếu là long tức bình thường thì sẽ chỉ phá vỡ vật thể mà nó đụng vào còn tử vong long tức thì khác. Tuy uy lực cơ học của nó không bằng long tức chính tông nhưng sức phá hủy của nó thì không thua kém chút nào! Bất cứ nơi nào mà tử vong long tức đi qua là nơi đó lập tức biến thành một mảnh đất chết, từ thực vật cho tới động vật đều lập tức tử vong. Điều đó có thể thấy được lượng tử khí trong long tức mà cốt long thả ra là rất lớn.
“A…! A…! A…!” Bỗng nhiên Đạt Cổ hét to một tiếng, cơ thể hắn vặn vẹo bành trướng ngày một dữ dội hơn, ngay cả cái áo da đơn giản quấn trên thân cũng bị sự bành trướng này xé toang làm nhiều mảnh nhỏ bay phất phơ trong gió. Cùng lúc đó, tử vong long tức cũng đang chậm rãi tới gần…
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó là bụi đất tung bay mù mịt. Là tử? Hay là sinh? Liệu loại gien mà Diệp Tường tiêm cho Đạt Cổ có thành công hay không? Giữa mênh mông khói bụi đó, không một ai thấy rõ chuyện gì đã ,đang xảy ra, chỉ có tiếng nổ vang của tử vong long tức làm cho bọn người Diệp Tường ho khan không ngừng.
Đúng lúc này, từ trong khói bụi mịt mờ ấy một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện, mới đầu còn lảo đảo không ngừng, sau đó từ từ đứng vững…Khói dần tan, bụi dần tan, thân ảnh cường tráng của Đạt Cổ cũng ngày càng hiện rõ…
“Đấu khí cuồng bạo ma hóa? Làm sao có thể… Làm sao có thể chứ… Không phải trong toàn tộc thú nhân chỉ có tộc Ngưu Đầu Nhân mới có thể vận dụng cuồng bạo ma hóa hay sao? Làm sao tên thú nhân này lại có thể? Không có khả năng, không thể nào! Nhất định là có trò quỉ ở đây… ” Pháp Tư hoảng loạn gào thét.
“Ha ha… Ta quả là thiên tài mà… Đối với sinh vật trong thế giới này mà nói, không có gì mà ta không làm được!” Diệp Tường nằm ở bãi cỏ đắc ý cười to, thậm chí hắn còn đang suy nghĩ xem liệu có nên tiêm gien cuồng bạo ình hay không? Á! Không được! Hắn không thích những kẻ cơ bắp một chút nào cả, biến thành kẻ cơ bắp lại càng ghét! Ngươi cho rằng mình là Người Khổng lồ xanh sao? Cần cơ bắp làm gì chứ? Ma pháp sư? Uhm, cái này cũng được đó! Nếu sử dụng nước suối ma pháp mà hắn ‘mượn tạm’ ở Long đảo kia, không chừng cũng có thể có được không ít ma pháp, nhưng … chú ngữ thì nhớ không rõ, lực tinh thần cũng ‘mỏng manh’ tới đáng thương, căn bản là làm học trò của ma pháp sư cũng không thể chứ đừng nói gì tới làm ma pháp sư! Kiếm sĩ cũng không được rồi, hắn sợ đau lắm! Chiến sĩ không được, ma pháp sư cũng không, kiếm sĩ lại càng không thể…Nghĩ tới đây đột nhiên Diệp Tường cảm thấy có chút bất đắc dĩ cười cười…
Bản thân hắn từ lúc tới thế giới này tới này trải qua không biết bao nhiêu cuộc ám sát, đánh lén….tuy rằng có kinh hoàng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng nhiều lần nhưng lần này thì khác…Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Hắn phải mạnh hơn! Đúng! Nhất định hắn phải tìm ra cách để trở nên mạnh hơn… Không chỉ là để bảo vệ mạng sống, mà hắn còn phải tìm cách trở về, hơn nữa, xung quanh hắn có Ô Ô, Mã Khắc, Đạt Cổ… Từng thân ảnh quen thuộc cứ lần lượt, lần lượt hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn càng ngày càng lưu luyến, càng lúc càng kiên định hơn với quyết định của mình. Nghĩ vậy, Diệp Tường lập tức lấy từ trong không gian giới chỉ ra một lọ gien huyết thanh màu vàng chói, nhìn nhìn một lúc, xác định đây đúng là gien của Long Vương Cổ Nhân, do dự một chút nhưng sau đó lập tức hạ quyết tâm, mở nắp bình ra, rót thứ chất lỏng màu vàng đó vào miệng,…Lúc này hắn không sử dụng thêm bất kì gien hay loại thuốc phụ trợ nào, chỉ dựa vào gien của chính mình cùng gien của Cổ Nhân, hắn muốn thử xem xem chính mình sẽ biến dị ra kiểu gì hay sẽ thành ra như thế nào…
Ngay sau đó, Diệp Tường cảm thấy thân thể của hắn bắt đầu nóng lên, tràng vị, mạch máu…bắt đầu sôi lên, đau rát như bị ngàn mũi kim châm, toàn thân như bị thiêu đốt trong lửa a tì của Địa ngục, lúc này, hắn đã bắt đầu bắt đầu cảm nhận được sự thống khổ khi bị biến đổi của Cổ Nhân lúc trước, toàn thân đau đớn giống như bị lửa thiêu, như bị dao lăng trì tại chỗ…từng đao, từng đao một lóc từng thớ thịt của hắn xuống…
Trở lại bên này.
Thân thể Đạt Cổ dần dần được phủ kín bởi một tầng hỏa diễm đấu khí nhàn nhạt (đấu khí dưới dạng lửa) đây là điều mà hắn chưa gặp bao giờ, nhưng, hắn có thể cảm thấy rõ ràng là thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Cùng lúc này, cốt long đánh tới, khung xương bạch sắc cực đại mang theo khí tức tử vong đậm đặc khiến cho sinh vật xung quanh không thể thở nổi.
Thấy vậy Đạt Cổ lập tức xông lên, hai tay ôm chặt một gốc cây vừa mới nhổ không tính là quá lớn , hướng về phía cốt long đánh tới. Ngay lập tức, cốt long bị đánh bay ra ngoài nhưng rất nhanh sau đó lại lay động khung xương đứng lên. Sau đó, nó điên cuồng hướng về phía Đạt Cổ phun ra tử vong long tức.
Ầm ầm! Một lớp tro bụi dày bao phủ toàn không gian, cỏ cây, chim chóc…đều bị lớp tro bụi này bao phủ, ăn mòn, dần dần mất đi sức sống.
Vút! Thân cây trong tay Đạt Cổ đã bị tro bụi từ tử vong long tức ăn mòn hoàn toàn từ cành cho tới lá…nhưng, thân cây vẫn còn nguyên vẹn, không bị tổn hao gì. Ngay lập tức, nó đã vinh dự thành ‘tân vũ khí’ cự đại của Đạt Cổ, và lúc này, vũ khí ấy đang hướng về phía long cốt vung đòn tấn công.
Ầm ầm! Lại là một ngụm long tức nữa phun tới!
Rầm…! Thân cây trong tay Đạt Cổ bị đánh vỡ tan tành, biến thành bụi phấn tản giữa không trung…
Đúng lúc cốt long chuẩn bị phun khẩu long tức tiếp theo thì từ trên bầu trời đầy bụi phấn đâng bay tán loạn kia có một người nhảy ra, không, không phải người mà đúng hơn là một thú nhân, một thú nhân toàn thân bao phủ trong hỗn loạn đấu khí, con mắt đỏ rực của hắn cho thấy rằng: thú nhân này đã rơi vào trạng thái cuồng bạo ma hóa hoàn toàn.
‘’Rầm!” Đuôi của cốt long bị Đạt Cổ trực tiếp dùng một quyền đập trúng, “Rắc!” một tiếng, gãy thành hai đoạn, cũng may là nó né nhanh nếu không e rằng không chỉ có cái đuôi bị gãy mà ngay cả xương cột sống cũng không tránh khỏi số phận bị nắm tay mang lực bá đạo của Đạt Cổ đập rời thành từng mảnh nhỏ. Sau khi Đạt Cổ bị chính lão bản của mình châm ột mũi huyết thanh mang gien của tộc đầu ngưu xong ,không những toàn thân bành trướng mà ngay cả sức lực toàn thân cũng bành trướng một cách bá đạo, và sức mạnh này cần được bộc phát gấp, không may là cốt long lại xuất hiện đúng lúc này, như vậy, đối tượng để Đạt Cổ bộc phát ngoài nó còn ai nữa.
Xương bị đánh đứt gãy khiến cho cốt long trở nên cuồng loạn. Có lẽ vì không có nhục thể (thân thể thực, có máu, thịt), đau đớn trực tiếp đánh lên xương nên nó cảm thấy đau đớn gấp nhiều lần so với các con rồng bình thường khác. Bởi vậy nên nó điên cuồng tấn công Đạt Cổ.
Cùng lúc này, Liêu Cách cùng Đạt Merck mang theo hơn một ngàn thú binh đã chạy tới bình nguyên Hồng Lưu.
“Bắt sống bọn họ cho ta!” Liêu Cách ra lệnh, lập tức Đạt Merck vung chùy trong tay lên ra hiệu, thú binh đằng sau cũng tức khắc ùa lên.
Diane Lâm cùng mấy tên hộ vệ nâng Lôi Khắc Tư lên chuẩn bị chuồn đi, nhưng, đã quá muộn, xung quanh bọn họ lúc này đâu đâu cũng đều là quân đội thú nhân đang chen chúc lên cố bắt sống bọn họ.
“Là quân của Liêu Cách đuổi theo chúng ta! Ngoài ra còn có tộc Ngưu Đầu Nhân nữa…” Toàn thân Javier run rẩy bẩy, hai chân hắn mền nhũn như con chi chi, đứng cũng không vững, được một lúc sau thì ngã nhào vào bụi cỏ cạnh đó. Hiển nhiên, lúc này hắn đang cố gắng hết sức học theo đà điểu, với phương châm ‘bảo vệ mình là trên hết’, quả thật đà điểu rất hợp với hắn.
“Tiểu thư Diane Lâm, ta cảm thấy rằng: từ lúc chúng ta đến thú cương cho tới giờ dường như luôn luôn bị người khác theo dõi, nắm rõ hành tung…” Hiếm khi Độc Phàm bĩnh tĩnh, tỉnh táo, phân tích.
“Ý của ngươi là trong chúng ta có nội gian?” Diane Lâm nghi hoặc hỏi.
Ngẫm lại điều này cũng có lý, từ lúc từ Đế đô tới đây, nếu không có nội gián thì làm sao kẻ địch có thể nắm rõ hành tung của bọn hắn như vậy. Hơn nữa, việc quân đội thú nhân có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể đuổi kịp bọn họ lại càng khẳng định được rằng: trong số bọn họ có kẻ là nội ứng!
“Không! Ta đã cẩn thận quan sát người của chúng ta, hẳn là không có vấn đề gì… Dường như là người của đội khác!” Độc Phàm vừa chạy vừa phân tích cùng Diane Lâm, ngay lúc mấy người bọn họ vừa chạy vào rừng rậm thì thú nhân phía sau cũng đã ồ ạt xông vào bình nguyên Hồng Lưu.
“Đơi một chút! Javier, Độc Phàm, xin các ngươi hãy mang Lôi Khắc Tư tới thú Vương Thành!” Diane Lâm cẩn thận đem Lôi Khắc Tư từ trên tay mình giao cho Độc Phàm.
“Được, nhưng Tiểu thư Diane Lâm, vì sao ngươi không chạy trốn cùng chúng ta? Đại nhân đã liều chết yểm hộ cho chúng ta…” Thần sắc Độc Phàm có chút kích động .Tuy bình thường hắn rất dâm đãng, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người mù, hắn biết rõ dụng tâm lương khổ của Diệp Tường, biết sự cố gắng của hắn nên hắn cảm thấy rất khâm phục, kính trọng Diệp Tường.
“Không được! Ta muốn đi cứu hắn!” Diane Lâm nói xong, nắm chặt thanh kiếm trong tay, khẩu khí vô cùng kiên quyết.
“Việc này…” Javier liếc nhìn Độc Phàm cùng Diane Lâm, dù sao từ trước tới nay hắn vẫn là người nhát gan, đặt sự sống còn ở trước mắt hắn sẽ không do dự chọn sống. Nhưng lần này, hắn lại do dự. Lúc này, hắn quả thật muốn chửi má nó.
“Ta giao Lôi Khắc Tư cho các ngươi… Nếu… Nếu ta không về được, các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp trở lại Đế đô cầu cứu!” Nói xong, Diane Lâm kiên quyết xông ra ngoài rừng cây, thẳng hướng bình nguyên tiến tới. Lúc này,thanh âm giết chóc cũng đã vọng vào trong rừng rậm, nghe vô cùng ghê rợn nhưng thân ảnh mảnh khảnh kia vẫn kiên quyết như thế…
“Nữ nhân, có đôi khi thật sự không thể nói lý…” Độc Phàm cảm thán xong liền lập tức cùng Javier đem Lôi Khắc Tư vẫn đang hôn mê nhanh chóng hướng về phía sâu trong rừng cây chạy vào.