Không biết qua bao lâu…
Trong bóng tối, Diệp Tường dựa vào chân tường ngồi ngủ, miệng đắng lưỡi khô, vô cùng khó chịu, nhưng mà, trong mông mông lung lung, hắn cảm thấy luôn có một đôi tay dịu dàng thỉnh thoảng vuốt vuốt trán của hắn. Diệp Tường đột nhiên nắm lấy đôi tay kia, trong đầu hắn luôn hiện lên thân ảnh yểu điệu của nữ tử áo trắng kia,nhưng dù hắn có gọi thế nào đi nữa thì thân ảnh ấy vẫn cứ ngày càng rời xa hắn. Lúc đối phương dừng lại thì cự long Song Địch không biết từ nơi nào xông ra, hai cái đầu cùng há to miệng, hướng về phía thân hình mảnh mai kia phun ra hai ngụm long tức…
“Không!!!” Diệp Tường đột nhiên ngồi dậy, hình ảnh kia làm cho hắn rùng mình sợ hãi hét to.
“Lại gặp ác mộng! Aizzz!” Thanh âm vang lên từ bên cạnh, quen thuộc vô cùng.
Lúc này, một tia sáng mặt trời lọt qua ô cửa bé nhỏ chiếu xuống. Hóa ra, không phải là trời đã tối mà là do vừa rồi ánh sáng đã bị mây đen dày đặc che khuất nên bầu trời mới u ám như đêm đến như vậy. Bây giờ, mây đen tan đi, ánh sáng trở lại, xua đi màn đêm u ám.
Diệp Tường ngồi dậy, thân thể trùng hợp ngồi đúng ngay nơi mà tia sáng kia chiếu vào, ánh sáng chói mắt kia chiếu ngay vào mắt hắn làm hắn hơi khó chịu, giơ tay lên che nhưng…Ánh nắng vẫn lọt qua kẽ tay, chiếu thẳng vào gò má tái nhợt của hắn làm cho hắn trông càng yếu ớt hơn.
Ánh nắng chiếu trên tay…Đẹp như hoa, ấm như lửa.
Hơi hơi cúi đầu xuống, thở dài, lúc này hắn bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng…Đại lục Đa Á chết tiệt này lại không có thuốc lá, tại sao lại như vậy chứ? Ánh sáng ngắn ngủi vừa rồi làm cho hắn nhớ tới nhớ lại rất nhiều sự tình ở xã hội hiện đại, giống như mây bay trên bầu trời rộng lớn, không ngừng lại nửa khắc.
“Ngươi đang lo lắng sao?” Thanh âm của Diane Lâm ở bên cạnh so với trước kia thiếu một phần mạnh mẽ nhưng lại thêm vài phần ôn nhu, ở trong bóng tối này, tựa hồ chỉ có nàng đòng hành cùng hắn, cùng nhau xua đi lo lắng, sợ hãi trong nội tâm.
“Không!” Diệp Tường cố hết sức xê dịch thân thể, nhích lại gần chân tường phía sau, dù chỉ là một đoạn đường rất ngắn nhưng cũng khiến hắn hao tổn không ít thể lực.
“Lão bản…Ngươi còn sống sao?” Từ bóng tối đối diện truyền đến thanh âm thật thà, phúc hậu của Đạt Cổ.
“Nói nhảm!” Diệp Tường trở mình, trợn trắng mắt, hữu khí vô lực đáp, bụng réo lên một tiếng báo hiệu rằng nó đã đói khiến cho Diane Lâm ở bên cạnh tựa hồ cũng chịu phản ứng dây truyền, bụng cũng vang lên một tiếng gần giống như vậy.
“Hử? Hình như ta nghe thấy tiếng sấm thì phải? Bên ngoài trời mưa sao?” Thanh âm chọc tức người chết không đền mạng này ngoài gia hỏa vô sỉ Nạp Khắc ra chắc không ai dám nhận nữa.
Diệp Tường muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thì…một đôi bàn tay bất ngờ thò ra từ đống cỏ bên cạnh làm hắn hoảng hồn quên luôn điều định nói.
“A a, tới giờ ăn cơm rồi sao…?” Tiếp theo, một người đột ngột ngồi dậy từ đống cỏ khô đó.
“A! Quỷ!” Diane Lâm thét to, cả người vội vã bổ nhào vào trong ngực Diệp Tường, ‘sao giờ phút này, quả phụ này khỏe thế nhỉ?’, Diệp Tường nghĩ thầm.
Người kia gãi gãi cái đầu tóc rồi tung như ổ gà của mình, sau đó, Diệp Tường trông thấy hắn bắt thứ gì đó từ trên đầu ra rồi ném vào trong miệng, tiếp theo ‘bẹp’ một tiếng, ăn ngon lành, tựa hồ rất hưởng thụ.
“Aizz! Mỹ nữ! Ta không phải quỷ! Ta là người! Tuy rằng đang ở trong bóng tối nên ta rất muốn an phận. Nhưng mà, kiểu tóc khốc chết người như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, còn có khí chất u buồn, thanh âm khàn khàn mê người,…Làm cho ta muốn hạ thấp mình cũng khó….”
“Nôn… MK, ta cứ nghĩ lão bản là kẻ vô sỉ nhất, nhưng thật không ngờ còn có người so với hắn càng vô sỉ hơn…” Nạp Khắc ở đối diện nghe được người kia tự giới thiệu xong không tự chủ được nổi da gà ca thán. .
“Hử, thì ra huynh đệ đây là người đồng đạo? A, cô nàng trong ngực ngươi ôm ngươi chặt như vậy chắc là rất sướng, lúc nào đó bảo nàng ôm ta một cái được không? Tiểu đệ cũng rất lạnh, rất rét, cả đói và khát nữa…” Hiển nhiên, trình độ vô sỉ của đối phương đã hoàn toàn vượt qua Diệp Tường nhà ta rồi.
“…”
Nghe vậy, Diane Lâm vội vàng buông Diệp Tường ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, tuy là trong này hắc ám là chủ yếu nên thấy không rõ lắm, nhưng Diệp Tường vẫn cảm nhận được nhiệt độ bất thường phát ra từ đối phương .
Đúng lúc này.
“Kẽo kẹt! Cạch!” Cửa mở, hai tên thú tốt đi đến, một tên cầm đuốc, một tên xách một cái thùng gỗ lớn đựng gì đó.
Tiếp theo, tên thú nhân kia đem thứ đựng trong thùng gỗ kia phân vào vài cái chén. Thấy vậy, tên gia hỏa vô sỉ kia liền lập tức bò qua, nhận một chén trong số đó. Nương nhờ ánh sáng từ cây đuốc mà bọn thù nhân mang tới, Diệp Tường nhìn thấy bộ dạng đói lả của Đạt Cổ cùng Nạp Khắc.
“Các ngươi ăn đi! Hừ, thật sự là không thể hiểu nổi Liêu Cách đại nhân đang nghĩ gì nữa, tại sao lại lãng phí thực vật trên người mấy tên phạm nhân vô dụng này chứ…Đáng chết!” Tên thú nhân nhận nhiệm vụ phân phát đồ ăn cho phạm nhân có chút căm giận, bất bình phàn nàn.
“Đừng nói nữa, nếu bị điện hạ Đạt Merch nghe được là chúng ta mất đầu đấy…” Thú nhân đi cùng vội vàng nhắc nhở đồng bạn.
Tiếp theo, hai người đó đi ra ngoài, đóng cửa nhà lao ở phía đầu hành lang kia xong lập tức rời đi. Nhà tù lại khôi phục lại vẻ hắc ám như trước, nhưng cũng không hoàn toàn giống như trước bởi vì âm thanh ăn cơm quá lớn như con lợn làm cho sự tĩnh lặng của nhà giam bị phá vỡ.
Thanh âm kia đã triệt để khơi dậy mười vạn con sâu tham ăn trong bụng của mỗi người tù ở đây…
Diệp Tường bò qua, bưng chén thực vật giống như bát cháo nhưng đậm đặc hơn một chút lên, ánh sáng không đủ làm cho hắn cũng không rõ lắm thứ trong bát là gì.
Diệp Tường đưa một chén cho Diane Lâm đang co rụt bên cạnh, Diane Lâm cảm kích nhìn Diệp Tường, nhận lấy. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần nhưng đúng lúc này xuất hiện một thanh âm phá vỡ.
“Phụt! Đấy là thứ chó má gì vậy? Đúng là thứ cho lợn ăn mà, bà nội chúng nó nữa…Tiên nhân tổ tông bọn thú nhân! Á! Khụ khụ..! Đạt Cổ, ta mắng là ngoại trừ tổ tiên tổ tông nhà ngươi nhé…”
“…”
Diệp Tường hơi cau mày, bưng cái bát lên, dùng mũi ngửi, quả nhiên, một loại mùi khó chịu xộc thẳng vài mũi làm cho cái bụng khô quắt của hắn cũng không kiềm chế đươc không ngừng run rẩy.
Diane Lâm cạnh đó cũng đang thập phần do dự, ngồi chồm hổm đặt cái chén vừa nhận lấy lên đầu gối, suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, âm thanh giống như tiếng lợn ăn khoa trương kia bỗng dừng lại, thở dài:
“Aizz! Các ngươi a…Đã sớm chết đói, còn muốn kén chọn gì nữa, còn sống, so với bất cứ cái gì cũng tốt hơn!”
Lời này nói trúng tiếng lòng của mấy người trong phòng, quả thực, còn sống so với chết đói vẫn tốt hơn nhiều!
“Mẹ! Lão tử ăn. Lão tử phải sống, sống thật khỏe để còn ra ngoài tìm mấy tên hỗn đản kia liều mạng nữa. Á! Đạt Cổ, ngươi ăn phần ngươi đi, sao lại cướp phần của ta, á, chừa cho ta một chút…”
Nạp Khắc cùng Đạt Cổ ở đối diện đã bắt đầu ăn.
“Aizzz!” Diệp Tường thở dài, ‘rồng mắc nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’ chắc là để chỉ tình cảnh của bọn hắn lúc này đây. Nhớ lúc trước, hắn thân là bá tước của Tam Vung đế quốc, đã từng có tới mấy vạn fan, làm sao nghĩ tới sẽ có một ngày phải ăn cám lợn như vậy? Thế này gọi là ‘lên voi xuống chó’ sao? Ngẫm lại Diệp Tường thấy thật buồn cười.
“Ực! Ực…!” Tiếng Diane Lâm bắt đầu ăn thứ thực vật khả nghi kia truyền đến từ bên cạnh.