- Vấn đề này hiện giờ tôi cũng không cách nào trả lời, bởi vì tình huống mỗi người đều có chỗ bất đồng. Bấtquá tôi chỉ có thể nói là cha tôi đã tiếp nhận giải phẫu chừng hơn mộtngàn người, cho tới bây giờ, chí ít có 90% người phẫu thuật thành trởlên sau này không thể quá độ thì cơ hồ cùng cánh tay nguyên bản không có bất kỳ khác nhau.
- Bất quá, vừa rồi ba ba nói các ngươicũng đã nghe được, tình huống của Tề Nhạc tương đối đặc thù, hiện giờchưa chắc được điều gì. Nhưng hai người yên tâm đi, chỉ cần có một tiahi vọng, ba ba của tôi sẽ toàn lực ứng phó. Đừng nói có cái tầng quanhệ này của Như Nguyệt tỷ, cho dù là một người bệnh bình thường, ba bacủa ta sẽ toàn tâm đối đãi.
Văn Đình nói:
- Cảm ơn cô, Thủy Nguyệt tiểu thư. Bất luận cuối cùng có thể thành công hay không, chúng tôi đều rất cảm tạ cô và lệnh tôn.
Tề Nhạc nói:
- Được rồi, các cô đừng quay chung quanh cánh tay của tôi nữa, nóichuyện khác đi. Thủy Nguyệt, tôi giới thiệu cho cô biết, đây là VănĐình, nàng hiện giờ tạm thời không có công tác. Đây là Minh Minh, nànghọc ở đại học Thanh Bắc.
Thủy Nguyệt hướng hai nữ gật nhẹ đầu, biểu thị đã biết.
Tề Nhạc nói:
- Thủy Nguyệt, lát nữa cô và Thủy thúc thúc lưu lại ăn cơm rồi hãy về nhé.
Thủy Nguyệt sững sờ, nói:
- Cái này có vẻ không hay đâu.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Chúng ta chỉ có món ăn dân dã đặc thù thôi, nhất định là hai ngườichưa từng ăn, hãy lưu lại ăn rồi về. . Đoán chừng Thủy thúc thúc cùngNhư Nguyệt cũng đã nói chuyện xong, chúng ta cùng đi ra a. Gian phòngnày dù sao cũng hơi nhỏ.
Vừa nói, Tề Nhạc từ trên giường đứng lên, duỗi cánh tay trái của mình ra, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một ítthì hắn bây giờ nhìn cũng không có gì khác người bình thường quá lớn.
Minh Minh muốn đỡ Tề Nhạc lên thì lại bị hắn ngăn trở:
- Anh chỉ thiếu một cánh tay, còn chân thì không có vấn đề gì cả.
Bốn người cùng đi ra khỏi phòng Tề Nhạc, đây là lần thứ nhất Tề Nhạctrở về rồi ra khỏi phòng. Ba ngày này, tinh thần của hắn đều đặt ở tìnhhuống đối với thân thể của mình dò xét, sau khi thí nghiệm các phươngpháp thì hắn biết rõ, chính mình hiện giờ có khả năng làm, cũng chỉ cóthể là chờ đợi Kỳ Lân Tí khôi phục. Cũng không phải là dựa vào phươngpháp tu luyện đặc thù có thể hồi phục đấy. Uy lực của Chung cực Kỳ LânTí đúng là khủng bố Lân Tí, nhưng mà cái giá phải trả cũng cực lớn.
Thủy Duẫn cùng Như Nguyệt thì ở ngoài cửa cách đó không xa, lúc mấyngười đi tới, hai người nói chuyện cũng đã đã xong, Tề Nhạc chủ độngnói:
- Như Nguyệt, Thủy thúc thúc cũng không phải ngoại nhân, vậy thì lưu lại ăn cơm rồi hãy đi.
Như Nguyệt chặn lại nói:
- Đó là đương nhiên, Thủy thúc thúc, cháu biết rõ ngài vội vàng, bấtquá, thật vất vả đến nhà của cháu, chú nhất định phải nể mặt mà ăn mộtbữa cơm nha.
Thủy Duẫn cười một tiếng nói:
- Những người trẻ tuổi các cô cậu đã nhiệt tình như vậy, tôi không ở lại cũngquá bất cận nhân tình rồi. Được rồi, cũng đã lâu không có gặp cháu.Đáng tiếc ba ba của cháu không có ở đây. Ah, đúng rồi, nhiều năm như vậy ba ba của cháu đã đi đâu? Hắn hiện giờ tựa hồ rất ít trở lại ViêmHoàng.
Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ mà nói:
-Tính cách của Ba ba cháu, chú hiểu nhất mà. Ông và mẹ cháu chỉ cần vừara khỏi cửa, không có một hai năm là sẽ không trở về đấy, công ty đềugiao cho cháu và ca ca quản lý, vài ngày trước họ có gọi điện thoại quavệ tinh, nghe ba ba nói là đang ở Ai Cập, khả năng qua ít ngày thì sẽtrở về rồi. Đến lúc đó cháu nhất định trước tiên thông tri cho chú.
Thủy Duẫn than nhẹ một tiếng, nói:
- Những hài tử các cháu đều đã trưởng thành, chúng ta cũng già rồi. Khó có được lão gia hỏa này có tinh lực chạy loạn khắp nơi như thế. Nhữngnăm này ta cũng thu nhận vài tên đệ tử đắc lực. Chờ tiếp qua vài năm, kỹ thuật của mấy người hoàn thiện, ta cũng phải về hưu rồi.
Như Nguyệt mỉm cười đến:
- Thúc thúc, ngài còn trẻ như vậy, nói cái gì về hưu cơ chứ?
Thủy Duẫn cười khổ nói:
- Tuy rằng ta năm nay vẫn chưa tới 50 tuổi, nhưng theo đuổi y học đãmấy chục năm, hiện giờ quá mệt mỏi cũng vô cùng lạnh nhạt cùng mẹ củaNguyệt Nguyệt. Chờ ta sau khi về hưu, nhất định phải hảo hảo đền bù tổnthất cho họ.
- Ba ba!
Trong mắt Thủy Nguyệt tràn đầy quang mang hạnh phúc:
- Con cùng mẹ chờ một ngày này đã lâu lắm rồi.
Thủy Duẫn mỉm cười vuốt ve mái tóc dài của con gái nói:
- Yên tâm đi, ba ba sẽ không để cho hai mẹ con phải đợi quá lâu.
Nhìn phụ tử của Thủy Duẫn, Thủy Nguyệt, trong lòng Tề Nhạc không khỏitràn đầy hâm mộ, nếu như mình cũng có một vị phụ thân xuất sắc như vậy,thật là một việc mỹ diệu cỡ nào a. Trong lòng đang nghĩ ngợi, tay hắnlại nhiều thêm vài phần ôn nhuận, Văn Đình không biết lúc nào đã cầmbàn tay to của hắn. Hai người liếc nhau, không khỏi đều cảm giác đồngmệnh tương liên.
Thủy Duẫn nhìn đồng hồ của mình một chút rồi nói:
- Như Nguyệt, chú lưu lại ăn cơm có thể, bất quá buổi chiều chú còn một ca phẫu thuật ta không thể trì hoãn thời gian quá dài.
Như Nguyệt chặn lại nói:
- Cháu hiểu rồi, cháu bảo phòng bếp đi chuẩn bị ngay, buổi trưa hôm nay chúng tôi đi ăn cơm sớm. Chú Thủy, mọi người tới đại sảnh ngồi một chút đi. Tề Nhạc, còn anh?
Tề Nhạc nói:
- Anh cũng đi đại sảnh, mấy ngày này nếu không hoạt động một chút, chỉ sợ xương cốt của anh sẽ gỉ sét hết mất.
Như Nguyệt nhìn thật sâu Tề Nhạc, bên trong mắt hiện lên vẻ thâm tìnhcùng dịu dàng. Ánh mắt của Thủy Duẫn thoáng lập lòe một chút, trong mắttoát ra một tia suy tư nhàn nhạt.
Mà trong ánh mắt của Thủy Nguyệt tức thì thêm vài phần tò mò.
Như Nguyệt đi an bài cơm trưa, mấy người Tề Nhạc cùng nhau đi vào trong đại sảnh biệt thự. Trong đại sảnh không có có người khác, các chiến sĩSinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi trở về đều từng người về tới cuộc sống của mình, Hồ Quang và Dịch An trở lại Thánh Hỏa Giáo đi xử lý giáo vụ rồi.
Yến Tiểu Ất và Điền Thử thì tiếp tục trở về cuộc đời học sinh. Mạc Địch vẫn như cũ đang ở nhà của thầy nàng. Mà ngay cả Từ Đông cũng trở vềThanh Bắc. Trải qua chuyến đi Vân Nam, mọi người tuy rằng đều khôi phụcsinh hoạt trước kia, nhưng mỗi một người đều có cảm giác rất khác lạ sovới trước kia.
Bây giờ còn lưu lại chỉ có Quản Bình vẫn còntrong trạng thái hôn mê, cùng với Tề Nhạc và Minh Minh tạm thời không có đến trường. Mà ngay cả Như Nguyệt cũng trở về tập đoàn đi làm, chỉ làbởi vì phụ tử Thủy Duẫn tới nàng mới xin nghỉ nửa ngày. Vị ca ca đángthương của nàng hiện giờ đang tràn đầy oán giận. Dù sao, một cái tậpđoàn lớn như vậy cần phải xử lý chuyện tình thật sự là nhiều lắm.
Giữa trưa, hiển nhiên là chưa ai từng được ăn thịt của Khế Dũ, ở đạisảnh trò chuyện trong chốc lát, mọi người trong nháy mắt cũng quen thuộc rất nhiều.