Số 13 Phố Mink

Chương 1028: Lựa chọn của Richard (3)



Karen ngồi ở phía trên rất bình tĩnh mà nhìn xem màn giao đấu này, người đàn

ông kia không giống như Bart và Ventura hỏi thăm mình phải chăng có thể đi

lên, bởi vì hắn ngầm thừa nhận Karen đang ngồi giữ cửa.

Cho nên hắn dừng lại ở phía dưới Karen, hắn muốn giữ cửa của chính mình.

Rất hiển nhiên thì cường độ linh hồn của người đàn ông kia vẫn cao hơn một

chút so với Ashley, cho dù chỉ là một chút, trên điểm mấu chốt này, cũng đủ để

trở thành ưu thế.

Ashley bị đè xuống dưới mặt đất, linh hồn của cô ta đang không ngừng tiêu tán,

nhưng cô vẫn không có từ bỏ, giống như là đang cố gắng giãy dụa lần cuối

cùng, chỉ có điều sự giãy giụa của cô ta càng lúc càng yếu ớt.

Nhưng mà, đúng lúc này, bên trong linh hồn của Ashley bỗng nhiên xuất hiện

một vòng tròn màu đỏ, một con chim toàn thân đỏ chót bay ra từ trong cơ thể

của Ashley, trực tiếp đánh tới người đàn ông kia, trong nháy mắt linh hồn của

hắn bị đốt cháy.

Linh hồn của hắn bắt đầu dần hòa tan trong ngọn lửa..

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự khó tin, thân hình của hắn dần biến mất, lui

ra khỏi phần thi.

Lúc trước có thí sinh trong lúc kiểm tra trước khi vào trường thi, một ảo ảnh rùa

đen trên người bị kích hoạt ra, vì lỗi "Gian lận" mà trực tiếp bị tước bỏ tư cách

tham gia.

Nhưng trên người Ashley cũng có, chỉ có điều cô là người của bộ môn kia, cho

nên cùng với quan hệ yêu thú, càng thêm chặt chẽ, phương pháp để che giấu,

cũng càng phong phú hơn.

Giống như trước lúc bắt đầu đã được thông báo, điều tra ra được thì tính là gian

lận, không tra ra được, đó chính là bản lĩnh của ngươi.

Ashley khó khăn mà đứng lên từ trong đống tuyết, nhìn Karen.

Bởi vì trên mặt của Ashley cũng không còn lại nhiều bộ phận, Karen chỉ có thể

suy đoán, suy đoán là cô đang cười.

"Cái này... Là... Thủ... Thủ đoạn... Cuối... Cuối cùng… của tôi..."

Karen không nói chuyện.

Ashley nhìn chỗ ngồi lúc trước của người đàn ông kia, lại nhìn sau lưng Karen

một chút.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định đi lên, bởi vì dưới cái nhìn của cô, ở lại đây và bị

Karen loại ra ngoài, dù sao vẫn lưu lại tọa độ độ cao như nhau, còn không bằng

sớm kết thúc một chút.

Thế nhưng là, mãi cho đến khi cô rất khó khăn bước đến bên người Karen, lúc

đi qua người anh, cô mới kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng của

Karen lần nữa.

"Anh... Anh... Coi trọng... Tôi...... Sao..."

"A... A... Ha... Khục..." Richard ở bên cạnh đã thở ra nhiều hơn hít vào, lúc này

cũng bị chọc cười.

Cười đến nỗi, giống như là một bô xương khô sắp mục nát.

"Đừng lo lắng, cũng đừng đoán mò, ta không có coi trọng cô."

"Là... vì …cái... gì..."

"Bởi vì cô không đủ xinh đẹp."

"Tôi... Ghét... Anh..."

Nói xong, Ashley tiếp tục bước lên trên.

Tốt, đã có ba người bước lên trên, điều này có nghĩa tính thêm Karen và

Richard, danh sách năm người đã đầy.

Nhưng cuộc tuyển chọn còn không kết thúc, nói rõ phía dưới còn có người đang

đi lên.

Rốt cục, lại thêm một bóng người xuất hiện, cô ta ngửa mặt nằm trên mặt đất,

dựa vào hai tay và hai chân, xem cơ thể của mình giống như một con thuyền mà

di chuyển trên nền tuyết, là cô gái ngủ gật kia.

Cơ thể của cô gái ngủ gật kia, cơ bản đã biến thành tảng băng, đến độ cao này,

cũng đã là giới hạn của cô.

Cô ngừng lại,

Cô ta thở dài,

Hai bàn tay đặt ở trên người.

Thật lâu,

Cô ta tựa như lại dành dụm được một chút xíu sức lực, bắt đầu tiếp tục leo lên

trên.

Karen chậm rãi đứng người lên.

Anh có thể tiếp tục đi lên, nhưng Richard đã không có biện pháp nào nữa, cho

nên, muốn bảo đảm vị trí của Richard, anh nhất định phải làm người chặn cửa.

Cô gái di chuyển đến trước mặt Karen, cô mở mắt ra, nhìn Karen, nói:

"Mộng... Tỉnh......"

Vừa dứt lời, những phần đóng băng trên người cô ta biến mất, linh hồn của cô ta

vậy mà khôi phục được trạng thái hoàn chỉnh ban đầu lúc dự thi!

Cô ta đứng người, giơ ngón tay lên, chỉ về hướng Karen:

"Ngươi muốn ngăn cản ta?"

Karen ngăn ở trước mặt cô, dùng hành động thể hiện thái độ của mình.

Có lẽ đây là người cạnh tranh cuối cùng, nhưng cũng lại là người cạnh tranh

mạnh và thần bí nhất, mặc dù không bài trừ, cô ta cũng có thủ đoạn đặc biệt

giống như mình để tránh né áp lực của phần thi.

Ví như, Karen bản thân đã từng trải qua, mà cô ta, thì lựa chọn việc ngủ say,

dùng "Giấc mơ" tạo nên một bản khác của "chính mình", để bản thân khác kia

chịu đựng mọi áp lực từ lúc bắt đầu đến giờ.

Cho nên, trên bản chất, thủ đoạn của cô gái này tương tự với người tự chơi trò

oẳn tù tì cùng phòng bệnh với đội trưởng.

Nhưng người chung phòng bệnh với đội trưởng rõ ràng đã thoát ra, sớm đã

không nhìn thấy bóng dáng của hắn, sợ không phải là lúc ở sườn núi phân công

không đồng đều cho nên xảy ra nội chiến.

"Ka... Ren..." âm thanh yếu ớt của Richard đang truyền đến, "Chỉ... Cần...

Năm... Người... ở... Phía trước... thì tôi... Không tính... Không tính... Là gian

lận......"

"Bây giờ mà cậu còn đang lo về việc này?"

"Lên... đến... tận đây... Thấy được... Phong cảnh... Tôi... thỏa mãn... thỏa mãn

rồi..."

Hai mắt Richard nhắm nghiền, cả người tiêu tán.

Chính cậu ta chủ động lựa chọn rời khỏi cuộc tuyển chọn.

Có lẽ, nếu là phương thức tuyển chọn khác, cậu ta có thể đứng ở bên người

Karen, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, mang lại sự trợ giúp cho karen,

dù là chỉ có một chút, vậy thì cậu ta cũng có thể yên tâm thoải mái hơn rất

nhiều.

Nhưng hết lần này tới lần khác phương thức tuyển chọn lần này, cậu ta hoàn

toàn trở thành vướng víu của Karen, được Karen kéo đi cả đường dài.

Cảm giác này có chút bất lực.

Tuy nói chỉ cần qua được phần kiểm tra an ninh bên ngoài, bất cứ thủ đoạn nào

trong trường thi cũng không tính là gian lận, bao gồm phương thức kéo lê đi

cùng này của Karen, cũng không tính là gian lận, cuối cùng vẫn sẽ giành được

vị trí như cũ, nhưng nếu lấy được bằng cách này khiến cho bản thân Richard

cảm thấy khó chịu.

Trong suốt quá trình này, Richard cũng nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình và

đám người thật sự ưu tú kia.

Quan trọng nhất đó chính là, Richard cũng không hi vọng Karen vì mình mà

phải đánh một trận với cô gái kia.