Số 13 Phố Mink

Chương 1130: Kỵ Sĩ xứng đáng (3)



"Lão già Levin này, là đang mở lớp daỵ tư trong trường công một cách trắng

trợn."

"Đúng vậy, ông ta cũng thật sự là quá không biết xấu hổ."

"Ông ta có lúc nào cần mặt mũi đâu?"

"Nhưng mà nhìn xem tình huống của tên nhóc này, đổi lại là ai, hẳn cũng đều

suy nghĩ muốn dạy thêm một chút thôi."

"Chỉ có điều là có chút không công bằng đối với các học viên còn lại ở phía

dưới."

"Đãi ngộ là dựa vào tự bản thân mình dành được, muốn lấy được sự đối đãi đặc

thù thì phải có tư cách trước đã."

"Các người đã điều tra tư liệu của đám người trẻ tuổi này chưa? Cũng không

cần điều tra về đại khu Dinger, ta muốn biết tư liệu của người trẻ tuổi tên Karen

này."

"Ha ha, ta vừa mới để thư ký đem tư liệu từ chỗ căn cứ huấn luyện đến, để ta

xem thử."

"Tốt, xem thử giúp chúng ta xem thầy của Karen là ai."

"A, trên tư liệu ghi cậu ta là một cô nhi."

"Cô nhi?"

"Cấp trên của cậu ta là một cái Thẩm Phán Quan, mà lại là một thẩm phán quan

cấp thấp."

"Không đi học trong trường của giáo hội?"

"Không có, người tên Ventura ngược lại thì có học, là người trẻ tuổi lúc trước

chuyển hóa năng lượng ô uế."

"Cái họ Silva này chưa từng nghe nói đến ở trong giáo, lại không có đi học

trong trường giáo hội, nhìn lý lịch cũng không giống như là có thầy dạy bảo."

"Chẳng lẽ cậu ta đều tự mình học?"

"Làm sao có thể chỉ tự nhờ vào bản thân tự học được, làm sao có người có năng

lực học tập mạnh gì thế được?"

"Cộc... cộc..."

Piro gõ gõ cái tẩu, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó yên lặng mở miệng

nói:

"Chư vị, các người chẳng lẽ đều đã quên sao, lúc chúng ta tuổi còn trẻ, đã từng

gặp một người như vậy."

Trong nháy mắt,

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Lúc này, vị thư ký lúc nãy đưa tài liệu đến chỗ mọi người, đang châm thêm trà,

mở miệng nói:

"Các ngài đang nói đến ngài Đại Tế Tự Rasma tiền nhiệm sao?"

Nghe được câu hỏi này,

Tất cả mọi người đều cười.

...

Levin cảm nhận được cảm nhận lúc trước của Gray, đó chính là ông ta có thể

cảm giác được Karen đang tiến bộ rõ ràng, anh có thể lĩnh ngộ rất nhanh từ

trong chiêu thức của mình, sau đó có thể lập tức phục chế nó vào trong kiếm

thuật của mình để tiếp tục giao chiến.

Tóm lại, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, người dạy cảm thấy rất dễ

chịu, người học cũng thấy rất dễ chịu.

Thậm chí ngay cả những học viên khác đang đứng xem bên dươi, cũng quan sát

một cách rất say sưa.

Cuối cùng dừng lại, vẫn là Karen cảm thấy học được đủ nhiều, những thứ này

đều cần tiêu hóa một cách cẩn thận, tạm thời không thích hợp để tiếp tục tiến

hành bổ sung, cho nên bắt đầu lùi dần về sau mà kết thúc.

Levin cũng không có ý định đánh ngã Karen để tìm lại mặt mũi của lần trước,

cũng thu trường thương lại rất tự nhiên, hai người kéo giản khoảng cách.

Karen hít sâu một hơi, nhìn Levin đứng ở phía trước mình, rất thành khẩn nói:

"Thưa thầy."

Levin mím môi, hỏi: "Muốn đến Kỵ Sĩ Đoàn không?"

Lập tức, Levin ý thức được mình đã không để ý đến việc cải cách của Giáo

Đình, khoát tay nói: "Được rồi, để sau này hãy nói."

Karen đi xuống, Muri ra sân, vòng dạy học thứ hai tiếp tục bắt đầu.

Sau khi vòng thứ hai kết thúc là vòng thứ ba.

Karen lại giao chiến với Levin một lần nữa.

Đợi đến khi kết thúc lượt thứ 3, Levin ném trường thương lên trên kệ vũ khí lại,

hai tay thả lỏng đặt ở phía sau, mặt nhìn về phía các học viên mặt mũi đều đã

bầm dập.

Thật lâu, ông ta có lẽ cũng không nghĩ ra lời nên nói để tổng kết và kết thúc một

buổi học.

Cuối cùng chỉ có thể ráng nghẹn ra một câu:

"Tan học!"

...

"Đi liên hoan không?"

Sau khi đám người rời khỏi đáy biển trở lại trên bờ, Muri đi đến mời Karen.

"Hôm nay tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rồi."

"Cũng đúng, vậy thì chờ sau khi huấn luyện kết thúc lại đi, hẳn là có thừa thời

gian."

"Ừm, cũng được."

Trở lại tầng phòng của mình, mọi người trước hết giải tán, Karen nói với các

đội viên của tiểu đội mình: "Mọi người trở về tắm rửa trước, lại ăn uống, ban

đêm lúc nằm trên giường suy nghĩ lại về chương trình học hôm nay cho tốt, nếu

có cảm ngộ hay nghi vấn gì, sáng mai đều có thể đến nói với ta, ta sẽ rời giường

lúc bốn giờ, lúc có thể trực tiếp tới đây nhấn chuông cửa."

"Được rồi, đội trưởng."

"Giải tán, nghỉ ngơi đi!"

Sau khi vào phòng, Ventura nói: "Đội trưởng, để tôi đi giúp ngài mở nước bồn

tắm."

"Không cần, ta dội nước một chút là được rồi, hôm nay không muốn ngâm

mình."

"Được rồi, đội trưởng." Ventura đi lấy nước đá cho Karen.

Karen đi vào phòng tắm, sau khi tắm vội thì bước ra, cầm lấy ly nước đá mà

Ventura đưa cho sau đó đi vào trong phòng, nằm ở trên giường, cầm lấy quyển

sách sáng nay đang đọc dở đặt trên tủ đầu giường.

Anh đang ép bản thân mình rời khỏi trạng thái "Học tập", anh cũng không muốn

một chút nữa mình ngất đi vì tinh thần tiêu hao quá nhiều.

Người khác đều là vì không cách nào tập trung vào trạng thái học tập mà cảm

thấy buồn rầu, Karen thì lại trái ngược, luôn luôn lo lắng cho mình không thể

nào rơi khỏi trạng thái tập trung học tập.

Karen lại nghĩ tới giáo viên Levin hôm nay, ông ấy không phải là một người

thầy ưu tú, nhưng là một vị kỵ sĩ xứng đáng.

...

"Kẹt kẹt."

Cửa bị đẩy ra, Levin đi đến.

Bên trong có sáu ông lão đang ngồi, có người trong tay đang kẹp điếu thuốc có

người đang hút xì gà, có người thì bưng tách cà phê có người thì đang uống trà.

Bọn họ biểu hiện đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi thiếu chút nữa có một cái

bảng dán trên mặt, trên đó viết: Đây là khoảng khắc bình yên trước cơn bão.

Lúc này, Piro mở miệng nói: "Ông bạn Levin thân yêu của ta, hôm nay ông lên

lớp giảng dạy có cảm giác thế nào, có thể chia sẻ một chút cùng chúng ta sao?"

Câu làm nền đã nói, nên bắt đầu.

Đám người đều đang đợi Levin tiến hành động tác che giấu tiếp theo.

Nhưng Levin lại trực tiếp giang hai tay ra, trên mặt tươi cười mà nói:

"Nói cho các người một tin tức tốt, hôm nay ta bị một cái thần bộc đánh gục, ha

ha!"