Số 13 Phố Mink

Chương 1145: Trật Tự, còn bao lâu nữa? (2)



Karen mím môi, nhìn vực sâu ở trước mặt, tựa như anh có thể cảm giác được

mỗi khi một gợn sóng xuất hiện, sẽ phải vượt qua sự ngăn cản như thế nào, ở

giữa, không chỉ có một cánh cửa, càng là vô số không gian chồng lên nhau,

thậm chí là... Xuyên thấu sự ràng buộc của thời gian.

Dù xem như đã trải qua rất nhiều, thậm chí Karen có thể dùng "Bí mật" để chế

giễu đội trưởng Neo, nhưng vào lúc này, thật sự cảm thấy luống cuống.

Tất cả sự thong dong đúng mực, vào lúc này cứ như là tờ giấy, bị nước mưa xối

xuống, rách tươm.

Mình không có ý định đi xuống dưới,

Nhưng người phía dưới,

Hình như rất muốn đi lên!

Cuối cùng, cùng với từng đợt gợn sóng xuất hiện, âm thanh lại một lần nữa tạo

thành một câu từ, từ bên trong vực sâu vô tận, bị truyền lên trên.

Giống như người đang bị cầm tù này rất cấp thiết muốn truyền ra một câu nói,

vì thế mà hắn ta gần như trở nên điên cuồng, phẫn nộ, cuồng loạn!

Karen nghe được lời nói hoàn chỉnh,

Hắn nói là:

"Trật Tự, ta còn phải đợi bao lâu?"

...

Sau khi câu nói này truyền vào đầu Karen một cách hoàn chỉnh, Karen cảm giác

được mọi thứ bốn phía xung quanh đang nhanh chóng co cụm lại, vực sâu biến

mất, Lưỡi Hái Chiến Tranh, giấc mộng cũng đã biến mất.

Karen nằm ở trên giường, mở to mắt, rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng anh vẫn chưa

hoàn toàn ý thức được.

Máu tươi không ngừng tràn ra từ hai con ngươi, từ lỗ mũi, từ khóe miệng, từ lỗ

tai, từng luồng gân xanh dữ tợn hiện ra trên khắp cơ thể, kế tiếp là xương cốt

toàn thân đau buốt và nhức nhói từ tận bên trong và cơ bắp cũng run rẩy.

Nhưng Karen vẫn không thể nào phát hiển được, bởi vì linh hồn của anh đang

chịu đựng sự méo mó không ngừng, so với sự đau đớn trên linh hồn, cảm giác

đau đớn trên da thịt đã không thể nào kích thích Karen được nữa.

Rốt cục, đợi đến khi linh hồn ngừng đau đớn, trong đầu Karen mới có chút tỉnh

táo, sau đó đưa tay chống xuống giường, ngồi dậy.

Lại ngồi một hồi lâu, Karen mới cảm giác được ý thức của mình và xúc giác

dần dần quay trở về cơ thể.

Vì sao, tất cả đều đỏ lên?

Karen hơi nghi ngờ một chút, giang tay ra, phát hiện hai tay của mình cũng đỏ

như máu.

Sau đó anh dùng tay dụi mắt một cái, màu đỏ trong tầm mắt cũng bị giảm đi.

Nhưng đợi đến lúc anh cúi đầu, lại phát hiện ga giường đã bị máu tươi của mình

nhuộm đỏ một vùng.

"Khục khục... Khục khục... Khục khục..."

Ho khan một hồi, mỗi một lần ho, đều cảm giác như ho nội tạng của mình ra

ngoài, cảm giác đau đớn vô cùng.

Lúc này, Karen rất muốn cứ như vậy mà nằm xuống ngủ thiếp đi, bởi vì anh

cũng rõ ràng, chỉ cần ngủ một giấc, những bệnh trạng này đều sẽ được làm dịu,

thậm chí là đều sẽ biến mất.

Nhưng khi Karen vừa nằm xuống một nửa,

Nhìn ga giường đã bẩn như thế, lại nhìn bản thân mình cũng đã bẩn như vậy...

Cuối cùng vẫn cắn răng, bước xuống giường, kéo lấy cơ thể vô cùng suy yếu và

mỏi mệt bước vào trong phòng tắm.

Mở ra vòi nước trên bồn rửa mặt, Karen vốc nước lên, càng không ngừng tạt

nước lạnh lên trên mặt mình, cảm giác lạnh buốt nhanh chóng để ý thức của anh

giảm nhiệt độ xuống.

Thật lâu sau, anh tự nhìn bản thân mình trong gương một chút, mình trong

gương lại có vẻ tiều tụy đến như vậy.

Cúi đầu xuống, nhìn lên dấu ấn ở trên mu bàn tay, vị trí kia, vậy mà đều đã cháy

đen, nhưng cho dù là đã cháy đen, hình dáng của dấu ấn này, vẫn có thể thấy rõ

ràng như lúc đầu.

Dù vậy thì Karen cũng rõ ràng, những việc mà mình trả qua khi nãy, dấu ấn này

chỉ có tác dụng khơi mào.

Về phần nói đến cùng là thứ nào dẫn đến tác dụng mang tính then chốt, cứ thế

mà biến cơn ác mộng bị lưỡi hái giết chết mà những người khác gặp phải trở

thành báo mộng cầu cứu, Karen cũng không rõ ràng, bởi vì những thứ “Phụ

kiện” trên người anh vốn rất nhiều.

Sau khi rửa mặt xong, Karen quan sát một chút, phát hiện đã không còn chảy

máu nữa.

Anh đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa, đưa tay gõ gõ lên tường.

"Đội trưởng?"

Ventura ngủ trên lầu hai, nhưng cậu ta cũng không có đóng cửa phòng ngủ,

nghe được âm thanh cậu ta lập tức đáp lời, sau đó chạy xuống tới, trông thấy cái

bộ dáng này của Karen, Ventura giật nảy mình:

"Đội trưởng, ngài thế nào rồi?"

"Không sao."

Sau khi Karen trông thấy Ventura đi xuống, lại đi vào phòng tắm một lần nữa,

tắm một hồi, thay một bộ quần áo tắm, chờ đến lúc Karen thất tha thất thiểu mà

bước ra ngoài, trông thấy ga giường, gối chăn mền, tất cả vật dụng trên giường

trong phòng mình đều thay đổi sạch sẽ, chắc là Ventura dọn dẹp mọi thứ ở trong

phòng của mình.

"Đội trưởng, cần tôi đi gọi bác sĩ sao?"

"Không cần."

Karen ngồi xuống trên giường.

"Đội trưởng, dáng vẻ vừa rồi của ngài, giống như lúc tôi phát bệnh vì ô uế khi

còn bé vậy, chẳng lẽ là ngài cũng bị..."

"Ta sẽ không bị..."

Karen dừng lại.

Cơ thể này của anh, sẽ không sợ phần lớn các loại ô uế, nhưng nếu như thứ tồn

tại dưới vực sâu đang gõ cửa kia, không thuộc về phạm trù "Phần lớn", mà là...

Cho nên, phản ứng của linh hồn và cơ thể mình lúc trước, tương đương với việc

mình đang loại bỏ sự ô uế?

Nếu như mình là người bình thường, có phải đã hoàn toàn bị ô uế rồi hay

không?

Không, nếu như mình là người bình thường, có lẽ cũng chẳng có cơ hội để bị

lây nhiễm.

Karen dùng tay chống lên trán, đầu anh có chút đau.

"Đội trưởng, ngài nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Karen duy trì cái tư thế này, dựa vào lưng giường mà ngủ thiếp đi.

Nhiều lần tỉnh lại giữa chừng, Ventura đều ngồi ở bên cạnh, Karen hỏi cậu ta

thời gian, giấc ngủ gần như đều đứt quãng, hai mươi phút hoặc nửa tiếng thì

tỉnh lại một lần.

Nhưng mà một lần cuối cùng là ngủ liền giấc.

Chờ đến lúc Karen tỉnh lại, đã là buổi chiều.

Ventura vẫn ngồi trên sàn nhà như cũ, cầm trong tay một ly sữa bò và một cái

bánh bao.

Karen xuống giường, duỗi người một chút, kiểm tra tình trạng bản thân một

chút, phát hiện mặc dù còn có chút mệt mỏi, nhưng cơ thể và linh hồn đều đã

không còn chuyện gì đáng ngại.

"Đội trưởng, ngài thế nào rồi?"

"Ta không sao, chương trình học hôm nay thế nào rồi?"

"A, là như thế này, tiểu đội Muri mãi cho đến giữa trưa hôm nay mới kết thúc

việc luyện tập, cho nên chương trình học hôm nay, bị hoãn lại đến ngày mai."

"Ừm, ta đã biết."

"Đội trưởng, tôi đi chuẩn bị cho ngài một ít thức ăn nhé? A, còn nữa, bọn họ

cũng không biết tình huống tối hôm qua của đội trưởng ngài, đều đã đến căn cứ

huấn luyện để làm quen với các món khí tài rồi, bây giờ có cần tôi gọi bọn họ

quay trở về không?"

Karen quay đầu nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường một chút, đã hơn bốn giờ

chiều.

"Được rồi, chờ đến khi bọn họ kết thúc tập luyện thì cùng nhau ăn ăn bữa tối đi,

ta còn có chuyện muốn nói, về phần chuyện tối ngày hôm qua của ta, cậu biết là

được rồi."

"Vâng, đội trưởng, tôi đã rõ." Lúc Ventura chuẩn bị quay người ra ngoài, giống

như là lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nói, "Đội trưởng, còn có một việc, hôm nay

căn cứ theo cách ăn mặc của một người phục vụ viên chắc hẳn là trưởng phòng

hậu cần của khách sạn có đến gõ cửa, đưa cho tôi một tấm danh thiếp."

"Ừm, có chuyện gì?"

"Hắn ta chắc hẳn là thấy chúng ta mỗi ngày đều lấy rượu và thuốc lá, cho nên

hắn nói có thể dùng phiếu điểm bằng với 85% giá cả niêm yết để thu lại rượu và

thuốc lá ấy từ chỗ của chúng ta, ngài thấy thế nào?"

Bình thường mà nói, bán trên chợ đen, cũng đều là sẽ bán với giá thấp, nếu như

không đủ rẻ, thì ai lại đến chợ đen để mua đồ?

Đương nhiên, ngoại trừ một chút chế phẩm đặc biệt ra thì khác, nhưng rượu và

thuốc lá tất nhiên cũng không tính vào thứ đặc biệt.

"Vậy cậu gọi điện thoại để ban đêm hắn đến lấy hàng trước đi."

"Được rồi, đội trưởng."