Số 13 Phố Mink

Chương 1205: Chào ngài (1)



Khi đối mặt cùng với con mắt này,

Trong chốc lát,

Linh hồn và cơ thể, bắt đầu đồng thời run rẩy.

Cho du có chuẩn bị tâm lý càng kỹ, càng tự tin, lại càng nhiều trải nghiệm sống

hơn đi chăng nữa, vào lúc nãy tất cả tựa như là một tờ giấy trắng mỏng rơi

xuống nước, trong khoảnh khắc đã bị nghiền nát.

Trong lúc Karen "Thanh tẩy" thành thần bộc, đã từng gặp mặt Thần Trật Tự,

nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là sự đáp lại một cách máy móc của Thần Trật

Tự, Thần Trật Tự vẫn luôn nhắm nghiền cả hai mắt.

Anh cũng đã từng trông thấy Ranedal tự tay trấn áp Hải Thần, khi nhìn thấu qua

khung cửa sổ sâu trong tư duy ký ức của Ranedal, nhưng cái loại cảm giác này,

là do mình đã biết trước đây là hình ảnh ký ức, giống như là đang đến rạp chiếu

phim để xem phim vậy.

Cho nên,

Đây chính là lần đầu tiên,

Là lần đầu tiên Karen trong thấy Thần đang thực sự "Sống".

Loại cảm giác e ngại này, không phải xuất phát từ thần học tôn giáo, cũng

không phải xuất phát từ sự kính sợ đối với Thần, càng không phải là biểu hiện

giả dối trước mặt Thần để nịnh bợ.

Đây là một sự chèn ép,

Một sự chèn ép từ cấp độ sống cao hơn mình!

Cho dù Karen đã cùng với Alfred nghiên cứu và thảo luận, vốn dĩ "Thần" cũng

không phải là tập hợp của quy tắc, Thần cũng không phải là thiên địa bên trong

"Thiên địa bất nhân"*,thần linh chỉ là những kẻ… càng mạnh hơn mà thôi.

* Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Nhưng khi có một sự chênh lệch quá lớn giữa cấp độ sống của hai bên, cho dù

chỉ là một ánh mắt, cũng đủ để cho ngươi gần như sụp đổ.

Loại cảm giác này, giống như khi ngươi đi trên đường, cúi người, tìm thấy một

con kiến đang bò trên mặt đất, nó đang bận bịu công việc của riêng mình, nó

nhìn thấy đế giày của ngươi, nhưng vẫn cảm thấy rất bình thường;

Ngay sau đó, ngươi dùng hai ngón nhẹ nhàng nhấc con kiến này lên, phải chú ý

dùng lực nhẹ, nếu không sẽ bóp chết nó, nhích nó đến trước mắt của mình, nhìn

chằm chằm nó, nhìn chằm chằm nó, nhìn chằm chằm nó….

Sau đó, linh hồn của ngươi đổi vị trí với con kiến này. Cảm giác ngạt thở kinh

khủng trong nháy mắt tràn tới.

Cả người Karen lảo đảo một hồi, không tự giác mà lui lại, mãi cho đến khi phía

sau lưng dựa vào trên vách tường, nhưng mặc dù như thế, lúc này anh vẫn

không thể nào giữ được cân bằng, cơ thể của anh giống như là sắp ngã đổ xuống

vậy, sắp té ngã, muốn nằm mọp xuống.

Tựa như chỉ có loại tư thế kia, mới có thể làm cho mình yên tâm, không tiếc mà

coi bản thân mình như một con đà điểu.

Trong lúc Alfred đối mặt với thần cách của ông nội Dis, từng sợ đến gần như

quỳ sát xuống. Kevin khi cảm giác hơi thở của Thần Ánh Sáng và Thần Trật

Tự, bị áp chế đến nỗi miệng sùi bọt mép. Karen cũng đang gặp phải tình huống

tương tự.

Karen cánh tay chống ra, hai tay bám chặt vào vách tường.

Đứng trước "con mắt" kia, Karen chật vật khó có thể chống lại, nhưng không

thể để cho mình quỳ xuống, đó là lòng kiên cường cũng như là ranh giới cuối

cùng của Karen. Đây không phải vấn đề mặt mũi, đây là liên quan đến con

đường mà mình bước đi.

Thần nếu như ra tay đánh ngã ngươi, việc này không quan trọng, lúc Thần ra

tay đối với ngươi, ít nhất vào lúc đấy thì ngươi và thần là bình đẳng.

Nhưng nếu như Thần nhìn ngươi một chút mà ngươi đã quỳ xuống, cho dù là

ngươi có nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể giải thích bao biện cho nội tâm

của chính mình, bóng tối tâm lý đó sẽ vĩnh viễn lưu lại ở trong lòng ngươi, khắc

lên trên tinh thần của ngươi.

Tương đương với việc dùng một bàn tay đánh bay tất cả luận chứng, và nghiên

cứu mình tìm tòi ra được trở về điểm xuất pháp.

Vẻ mặt của Karen lúc này đã bắt đầu trở nên méo mó, bây giờ anh giống như là

một người đang chơi vơi sắp chết chìm, càng cố gắng tìm thứ gì đó để bám vào,

lại phát hiện bên người vốn không có gì có thể nắm được.

Karen cắn răng, trong đáy lòng hô:

"Bọn Thần các ngươi do gái điếm nuôi lớn!"

Xu hướng hạ thấp người xuống của Karen giảm bớt, anh thậm chí còn có thể

hơi nhấc người lên một chút, cho dù chỉ là một chút rất nhỏ.

Giờ khắc này, Karen mới ý thức được, câu nói mà ông nội thường dùng này,

cũng không phải là Dis muốn biểu đạt ra sự đặc biệt gì của mình, mà là Dis bởi

vì đứng trên cao, cho nên cảm giác của ông ấy đối với Thần sẽ rõ ràng hơn.

Đây không phải chỉ là một câu nói thô tục... mà sự cổ vũ dành cho chính mình.

Nếu ngươi càng thần thánh càng không thể đến gần, vậy ta sẽ làm bẩn ngươi,

làm bẩn ngươi, ánh sáng trên người ngươi, cũng sẽ không còn chói mắt, ít nhất

là ở trong lòng của ta.

"Khụ khụ… khụ khụ…."

Karen bắt đầu ho khan dữ dội, nhưng anh vẫn lại kiên trì ngẩng đầu, ánh mắt

cùng đối mặt với con mắt ngoài cửa sổ kia.

Đột nhiên, con mắt kia dời xa ra, ngay sau đó, Karen trông thấy một cơ thể cao

lớn đang di chuyển, cơ thể to lớn thuộc về Thần, thông qua ô cửa sổ này mà

Karen tận mắt nhìn thấy.

Trong giấc mộng này, căn phòng này, rất có thể là độc lập, nó trôi nổi, bồng

bềnh ở trước người của Rylisa, giống như là một món phụ kiện trên ống tay áo.

"Soạt!" Lynda kéo màn cửa lại.

"Hô … "

Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mất đi áp lực, cuối cùng quỳ rạp ở trên đất,

mồ hôi lạnh bắt đầu chảy tràn.

Vào giờ khắc này, anh không cảm thấy vui sướng chút nào khi minh kiên trì

vượt qua được, bởi vì Karen rõ ràng, mình cũng không có giành được thắng lợi,

chỉ vẻn vẹn giữ lại được một chút thể diện cuối cùng.

Lynda đi tới trước mặt Karen, Karen trông thấy đôi dép lê nữ kia xuất hiện ở

trong tầm mắt của mình.

"Ngài Karen, để tôi đi lấy cho ngài một chiếc khăn mặt đi."

Karen không trả lời.

Lynda đi ra khỏi phòng vẽ tranh, rất nhanh, cô ấy đã lấy đến một chiếc khăn mặt

nóng, đưa cho Karen. Karen do dự một chút, vẫn là nhận lấy khăn mặt, lau lên

mặt mình