Số 13 Phố Mink

Chương 1210: Tất cả... Trật Tự hóa (1)



Ngai Vàng Trật Tự còn chưa xuất hiện vào lúc Karen xông lên phía trên, cho

nên, Karen cũng không phải phóng tới phía Ngai Vàng Trật Tự với tinh thần

không sợ hãi, mà là anh vốn cũng không kịp đưa ra sự lựa chọn nào khác.

Ngai Vàng Trật Tự từng là thứ khiến người ta sợ hãi nhất trong kỷ nguyên

trước, cho dù là thần, cũng không thể không lựa chọn thần phục hoặc là lùi

bước trước sự chèn ép của nó, bởi vì nó là biểu tượng tượng trưng cho sự uy

nghiêm của Thần Trật Tự, Karen cũng đã từng tiếp xúc với Ngai Vàng Trật Tự

vài lần, lần thứ nhất mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng anh cũng không tính là

đang có mặt ở hiện trường, chỉ biết là ở phía trên của tòa giáo đường ở cuối phố

Mink, đã từng xuất hiện bóng dáng của Ngai Vàng Trật Tự.

Mục đích triệu hồi nó ra là để trán áp Dis đang ở trong giáo đường, chỉ có điều

cuối cùng vẫn bị Trật Tự Thần Giáo chủ động thu hồi lại, lần gần nhất là lúc ở

trước tòa cao ốc giáo vụ của Luân Hồi Thần Giáo ở thành phố York, là do ông

ngoại Deron của mình cùng với các thần quan trong bộ ngành của ông ấy triệu

hồi Ngai Vàng Trật Tự ra ở phía ngoài cửa để giam cầm toàn bộ thần quan của

Luân Hồi Thần Giáo ở bên trong, cuối cùng khiến bọn họ phải gấp gáp đầu

hàng.

Lần này Karen đối mặt với Ngai Vàng Trật Tự có điểm khác biệt với hai lần

trước, hai lần trước đều chỉ là thuật pháp được các thần quan cùng nhau triệu

hồi ra, lần này thì lại do chính bản thân Thần Trật Tự bố trí.

Mặc dù nó đã trải qua sự hao mòn của năm tháng, nhưng cho dù lúc này Bích

Thần Rylisa đã cách thời điểm thức tỉnh không còn bao lâu, nhưng vẫn như cũ

không ai dám khinh thường sức mạnh phong ấn của Ngai Vàng Trật Tự, bởi vì

bên trong còn lưu giữ lại ý chí thuộc về Thần Trật Tự

Chỉ trong nháy mắt sau khi lao về phía nó, Karen đã cảm giác được từng luồng

sấm sét khủng khiếp màu đen đang không ngừng giáng về phía mình, không

một chút nương tay, tựa như là một người trưởng thành lúc bước đi, đế giày

giẫm chết một con kiến, mà bản thân hắn ta, thậm chí cũng không biết có

chuyện này xảy ra.

Karen khi đối mặt nguy hiểm và những tình huống không lường trước được

thường sử dụng Áo Giáp Hải Thần, sự xuất hiện của nó đã gần như trở thành

bản năng.

Chỉ là, khi nó vừa xuất hiện trên người của Karen thì đã bị sấm sét màu đen bao

phủ chật kín.

Ngay sau đó, Karen chính mắt nhìn thấy Áo Giáp Hải Thần trên người mình bị

phân giải kết cấu.

Đúng vậy, không phải bị phá hủy, mà là bị phân giải kết cấu, để nó mất đi

khuôn mẫu để hình thành, lại xóa đi ý nghĩa tồn tại ban đầu của nó.

Áo Giáp Hải Thần đang bị tách rời từng chút một, từng mảnh từng mảnh màu

xanh lam óng ánh giống như hơi nước đang bay lên, tỏa ra một vẻ đẹp mang

cảm giác thê lương.

Ở vị trí trái tim của Karen truyền đến một cảm giác đau nhức dữ dội, tay phải

anh nắm chặt vào trước ngực, lại không có tác dụng chút nào, bởi vì nơi đau

đớn cũng không phải là vị trí trước ngực của mình, mà là trái tim trong cơ thể!

Cứ như trong cơ thể mình đang có một bàn tay vô hình, nắm lấy trái tim, kéo

mạnh nó về sau.

Sau đó lại bóp nát nó!

"Bịch! "

Karen đau đến mức gần như không thể thở nổi, ý thức nhiều lần đã tiếp cận ranh

giới hôn mê, nhưng dưới sự kích thích liên tục của nỗi đau mà không ngừng

tỉnh táo lại.

Loại cảm giác này giống như trước hết đẩy người ta vào trong lò thiêu để đốt,

sau đó lại kéo ra ngoài vứt vào thùng nước đá, tuần hoàn qua lại.

Càng làm cho Karen cảm thấy kinh ngạc đó là sức mạnh Trật Tự trong cơ thể

của mình vậy mà không chịu sự khống chế của chủ nhận, bắt đầu chủ động

dung nhập vào trong tiến trình này, biến thành coi rối dưới sự điều khiển của

Ngai Vàng Trật Tự.

Lúc này Trái Tim Hải Thần đã ngừng đập, Karen biết rằng, điều này rất có thể

có nghĩa là quả trứng mà con chó nhà mình tốn công nhảy xuống biển để vớt lên

đã uổng phí, nhưng đây cũng chỉ mới là khởi đầu.

Hai con ngươi của Karen bắt đầu tỏa ra màu đỏ, nếu như nói Áo Giáp Hải Thần

là một loại phòng ngự theo bản năng, như vậy thì Con Mắt Ám Nguyệt xuất

hiện vào lúc này, thì phản ứng của nó đã không chịu sự khống chế của mình.

Khi nó xuất hiện lúc này, Karen đã biết chuyện này không ổn rồi.

Quả nhiên, hai tia sét màu đen giống như đã chờ rất lâu, trực tiếp đánh vào trên

hai con mắt của Karen.

Sự đau đớn dữ dội trong nháy mắt để Karen mất đi cả cảm giác đau đớn, đây

cũng không phải là một điều vui vẻ gì, bởi vì thay vào đó, là sự bàng hoàng và

cô độc vô tận.

Con mắt là cửa sổ của linh hồn, hai tia sét này không chỉ phá hủy đi "Ánh mắt"

của ý thức linh hồn mà còn là khả năng nhận thức đối với bên ngoài của Karen.

Đây là một quá trình vượt ra khỏi sự tra tấn bình thường, ngươi cũng không

cách nào cảm ứng được mọi thứ bên ngoài.

Ngươi vẫn còn tồn tại, nhưng sự giam cầm trong vô tận giống như những gông

cùm nặng nề, khóa chặt và ngăn cách ngươi.

Đây là thời khắc tuyệt vọng nhất từ lúc Karen có ký ức, năng lực của ngươi, trí

tuệ của ngươi, ngay cả một chút xíu tác dụng cũng không có. Những thủ đoạn

mà lúc bình thường ngươi vẫn cảm thấy kiêu ngạo kia, khi vừa tiếp xúc với nó

đã bị vạch trần tất cả.

Trong hai hốc mắt đen nghịt không chút thần thái. Mắt phải trong lúc này xuất

hiện một chùm sáng lóe lên, sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể của Karen vào lúc

này cũng thức tỉnh, mà Karen sau khi trải qua cảm giác bị giam cầm trong vô

tận, cuối cùng có được thời cơ cảm nhận được tình huống bên ngoài.

Tuy nhiên nhìn không thấy có nỗi sợ của việc nhìn không thấy, sau khi nhìn

thấy, cũng sẽ có nỗi sợ của việc nhìn thấy. Khi Karen trông thấy một tia sét to

lớn đang chuẩn bị đánh vào người của mình một lần nữa, anh rất muốn nhắm

mắt lại, nhưng tất cả đều đã không còn kịp rồi.

"̀m! Sức mạnh của Ánh Sáng và Trật Tự vào lúc này bắt đầu chiến đấu với

nhau, mà chiến trường của bọn chúng, chính là trong hốc mắt của Karen.

Giống như là con mắt của ngươi bị một cây chày sắt và gậy sắt đâm vào, sau đó

toàn thân của ngươi dựa vào cây chày sắt và gậy sắt này làm trục rồi bắt đầu

nhanh chóng xoay tròn một cách dữ dội.

Nguồn năng lượng linh tính dữ trữ dồi dào trong cơ thể vẫn luôn là át chủ bài

lớn nhất của Karen, nhưng trong tình huống trước mắt, ngược lại biến thành cơn

ác mộng của anh.

Bởi vì điều này cũng có nghĩa rằng Karen sẽ bị tra tấn càng lâu hơn.

Cũng may, cuối cùng vẫn phải kết thúc.

Tuy nghiên khi chiến trường trong hốc mắt đã kết thúc, lúc Ánh Sáng bị tiêu

diệt gần như không còn nữa, sau lưng Karen, hình chiếu của Pall vừa mới xuất

hiện đã lập tức mắng, Pall vẫn còn chưa mở mắt ra "Karen chết tiệt, cậu làm sao

lại không tiếp tục liên hệ với ta thế..."