Số 13 Phố Mink

Chương 1215: Không, là vì ta đói bụng (3)



Dù vậy Pacio vẫn lấy ra quyển trục, ném cho Bart.

Illaman cũng lấy ra một quyển trục, ném qua.

Quyển trục cuối cùng, thì ở trên người của Muri.

Cuối cùng Bart hơi lườm bọn họ, sau khi thu hồi quyển trục về, chuẩn bị tập

hợp những người còn lại trong đội cùng với Muri triệu hồi 【 Pháo Đài Hắc

Ngục 】.

Karen mở miệng nói: "Bart."

"Đội trưởng?" Bart ngồi xổm trước mặt của Karen một lần nữa.

"Không được sử dụng 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】 vào lúc này, phải tiết kiệm."

Karen càng cảm thấy, tính chất phòng ngự của 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】 rất có

thể sẽ trở thành điểm mấu chốt để bảo vệ tính mạng của mọi người khi Bích

Thần Rylisa thật sự thức tỉnh, ai cũng không biết lúc Thần thật sự sẽ thức tỉnh,

sẽ tạo thành sự rung chuyển như thế nào.

"Thế nhưng mà, đội trưởng ngài … "

"Ta không sao, ta không có vấn đề."

Ánh mắt Karen từ từ đảo qua trên khuôn mặt của các đội viên xung quanh: "Ta

không sao, chút ít vết thương đó cũng không tính là gì, nếu như ta thật sự cảm

thấy mình không chịu được, tin tưởng ta, ta sẽ biết cân nhắc, càng sẽ không vì

mặt mũi của mình cố ý không nói cho các ngươi biết, ta sẽ rất dứt khoát trốn ở

sau lưng các ngươi, cầu xin các ngươi không được từ bỏ vị đội trưởng đáng

thương như ta vào lúc này."

Nói xong, Karen đưa tay ra về phía Muri.

Muri đi tới, dìu Karen đứng lên từ dưới đất.

"Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta cho rằng thời gian sẽ không quá dài, nếu

như thời gian rất dài mà nói, nếu kéo dài hơn ba giờ, Bart..."

"Tôi đây, đội trưởng."

"Nếu kéo dài hơn ba giờ mà ta và Muri không trở về mà nói, các ngươi không

được phép đi tìm chúng ta. Bart, cậu phải lập tức mang theo những người khác

dùng tốc độ nhanh nhất trở về thôn Tajima, nhớ kỹ lời ta vừa nói."

"Đội trưởng...

"Nghe rõ chưa?"

"Vâng, đội trưởng!"

Pacio mở miệng nói: "Đội trưởng, chúng ta cũng sẽ chờ ba giờ."

Muri cũng chẳng thèm nhìn mặt bọn họ.

Karen nói với Muri: "Được rồi, chúng ta đi xa một chút.”

Muri nhẹ gật đầu, đỡ lấy Karen đi về phía trước, phía trước là một mảnh rừng,

cây cối tươi tốt, nhưng lá cây và thân cây đều là màu đen, Karen đều đã nếm

thử, không thể ăn, có độc.

Chờ đến khi hai người đi được một khoảng, quay đầu lại đằng sau cũng không

nhìn thấy mọi người trong đội nữa, Muri mở miệng nói: "Thành viên trong đội

của anh đối xử với anh thật tốt, vị đội trưởng như anh cũng làm rất tốt."

"Bởi vì ta là một vị đội trưởng hợp chuẩn, a, thật có lỗi, không phải ta đang cố ý

muốn đả kích cậu."

"Không có việc gì, tôi không thích hợp làm người lãnh đạo, tôi cũng thiếu sự

kiên nhẫn, năng lực cũng không đủ."

Muri không có nói vấn đề là do thành viên trong đội, bởi vì trong tiểu đội của

Karen, ngoại trừ Ventura ra, thì những người khác đều không phải xuất thân từ

những gia đình bình thường.

"Anh thật sự có thể chịu đựng được sao?" Muri hỏi.

"Không có vấn đề, nói thật cho cậu biết, ta đều đã chuẩn bị cho những sự việc

có thể sẽ xảy ra tiếp đến, có hứng thú muốn nghe không?"

"Lời này của anh, tôi cũng không biết phải tiếp lời như thế nào."

"Ha ha."

"Để bọn họ không được qua đây, là anh đang sợ bọn họ sẽ nhịn không được mà

ra tay giúp anh sao?" Muri lại hỏi.

"Không phải, nếu không có ai nhìn thấy, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Muri, lần

này ta sẽ cứu cậu, nhưng cũng sẽ để lộ ra một vài thứ."

"Anh là đang cảm thấy không yên tâm với tôi sao?"

"Cậu sẽ để ta thấy yên tâm à?"

"Anh để cho bây giờ tôi quỳ xuống thề thốt với anh thì cũng không thích hợp,

dù sao thì bây giờ anh cũng không đứng vững."

"Ta có thể dựa vào thân cây để đứng một hồi."

"Vậy được rồi."

Muri không nhúc nhích, Karen cũng không nói chuyện.

Muri nghi ngờ nói: "Không tiếp tục nói đùa nữa sao?"

"Cậu quá tự giác rồi đấy, ha ha."

Karen vỗ vỗ bả vai Muri, nói: "Đợi chút nữa trong lúc sử dụng quyển trục kết

nối linh hồn, ý thức tinh thần hai người chúng ta sẽ tạm thời kết nối với nhau,

cậu trước hết cứ chịu đựng, chờ ta giải quyết bên này xong sẽ qua giúp cậu."

"Tôi biết, tôi hiểu rồi."

“Ừm"

"Rống!"

Một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ một phía rừng cây.

Ngay sau đó, tiếng loạt xoạt của lá cây ma sát vào nhau xuất hiện.

"Bọn họ tới." Karen nói.

Muri lập tức vứt quyển trục xuống, khởi động cầu nối tinh thần, liên kết ý thức

của mình với Karen.

"Rào rạt "

Một con sư tử xuất hiện ở trước mặt hai người, thể trạng của nó to lớn, ánh mắt

hung lệ, đầu lưỡi thật dài liếm môi một cái.

Muri mở miệng nói: "Gaitanbert."

Karen xoay người, mặt nhìn về phía con mãng xà ba đầu xuất hiện ở phía sau,

cái đầu ở giữa của Mãng xà vươn tới, mở ra miệng rắn, lộ ra khuôn mặt đang

nhắm mắt của một người phụ nữ.

"Fornites."

Ở đằng xa xa, Sumir đang bị bao phủ bởi một làn sương xám đang nhìn chăm

chú vào cảnh tượng lúc này.

Một con Thiên Mị màu đang vờn quanh bên người bà ta, tựa hồ cũng cảm ứng

được Sumir đang hưng phấn, Sumir lấy ra một thứ quả màu xanh lá, cắn một

cái, nói: "Cái người trẻ tuổi cầm đoản đao và tấm khiên có khí huyết dồi dào

kia, hẳn là Karen đi."

Ngay sau đó, Sumir phun vỏ trái cây ra, tiếp tục nói:

"Còn cái tên yếu đuối cơ thể không đầy đủ kia, là người mà Trật Tự Thần Giáo

phái đến để cho đủ số lượng sao?"

Gaitanbert bắt đầu chậm rãi tới gần, mà lúc này, chỗ đùi của Muri phát ra ánh

sáng, cậu ta phát ra một tiếng rên lên, cả người lúc này quỳ mọp xuống, linh

hồn bị áp chế, đoản đao và lá chắn đều rơi xuống trên mặt đất.

Tín vật trên người bắt đầu phát huy tác dụng, áp chế linh hồn của Muri, mở ra

phòng ngự của linh hồn, để nghênh đón ngài Gaitanbert tiến vào chiếm giữ.

Mặc dù từ lúc ăn cơm ở nhà với ông nội cho đến khi tiếp nhận nhiệm vụ, Muri

từng tưởng tượng đến cảnh tượng này vô số lần, nhưng khi cảnh tượng này thật

sự phát sinh, loại cảm giác đặc thù và mãnh liệt kia vào lúc này lại lấp đầy nội

tâm của Muri.

Cậu ta là một tên võ sĩ, một người tín ngưỡng vào Trật Tự một cách kiên định,

cậu ta nguyện ý vì Thần Giáo mà chết.

Nhưng thần giáo lại bắt cậu ta phải quỳ mọp xuống, từ bỏ tất cả sự chống cự.

Hai tay Muri nắm lấy lớp bùn nhão trên mặt đất, cơ thể đang run rẩy, cắn răng

nói:

"Karen, tôi cảm nhận được... sự nhục nhã!"

Lúc này, Muri cảm giác được, sau khi mình quỳ xuống thì Karen cũng không

thể không dựa vào mình mà ngồi xuống, cơ thể Karen cũng đang run rẩy.

Muri hỏi:

"Karen, lúc này anh cũng cảm nhận được sự nhục nhã giống như tôi rồi sao?"

Cơ thể của Karen quả thật đúng là đang bắt đầu hơi run rẩy, giống như là đang

cố gắng áp chế và kiềm hãm điều gì đó, bên trong hai con ngươi, có một ánh

sáng màu đen đang chuyển động.

Karen mở miệng nói:

"Không, là vì ta đang đói bụng."