Số 13 Phố Mink

Chương 1227: Chuẩn bị chiến đấu (1)



Mặc dù trong kỷ nguyên này, Chư Thần không xuất thế, nhưng truyền thuyết về

Thần, vẫn luôn lưu truyền trên đời.

Từ già trẻ lớn bé, từ hạ đẳng đến thượng lưu, từ cái gọi là "Văn Minh" đến cái

gọi là "Lạc Hậu", từ người rồi yêu thú lại đến dị ma, từ xã hội bình thường đến

bí ẩn kỳ lạ, từ nơi này đến chỗ xa

Ảnh hưởng của Thần, chưa từng bị gián đoạn, nó sớm đã không phải là những

dòng chữ viết ghi chép buồn tẻ bên trong các văn bản thần thoại tự thuật của các

giáo hội, mà nó đã sớm thẩm thấu vào trong mọi thứ. Thậm chí, việc không xuất

hiện trong một khoảng thời gian dài cũng không thể để cho chúng bị phai màu

hay lưu mờ, ngược lại càng tăng thêm vẻ thần bí cho nó.

Chỉ có điều, sự tưởng tượng suy cho cùng cũng chỉ là điều phù phiếm, bởi vì

khi một vị Thần thức tỉnh, bà ta xuất hiện với bóng người khổng lồ trước mắt

thế nhân, mới khiến cho mọi người ý thức được sâu sắc hơn rằng, tất cả những

tưởng tượng cao vời về Thần, vẫn còn quá bảo thủ và hạn hẹp.

Bích Thần Rylisa cũng không phải hình tượng thánh khiết không nhiễm một hạt

bụi trần như trong thần thoại miêu tả, bất kể là với cơ thể đang đổ máu hay vẫn

là xác thịt bị tổn hại hoặc không khí xung quanh bà ta tràn ngập vẻ chết chốc,

bây giờ đều đang nói rõ trạng thái của vị Thần này cực kỳ tệ hại;

Nhưng khi hai tròng mắt của bà ta mở ra, lúc ánh mắt đảo qua bốn phía, sự càn

quét từ uy nghiêm của Thần, để cho những sinh mệnh khi vừa tiếp xúc, trong

nháy mắt đều cảm nhận được sự hèn mọn và phục tùng ở sâu trong huyết

mạchcủa tổ tiên chúng sống từ thời đại của Chư Thần.

Đầm Nước Tưởng Niệm, ở trên tay trái của Bích Thần, đó là khay pha màu mà

bà ta sử dụng trong lúc vẽ tranh tường. Lúc này, nước trong đầm nước đã không

còn đủ mọi sắc màu rực rỡ nữa, mà là dần dần bị nhuộm bởi màumáu đỏ tươi.

Các tín đồ của Bích Thần giáo thích dùng cơ thể của mình làm màu vẽ để vẽ

tranh, dùng máu tươi của mình và của người nhà để vẽ tranh, đây cũng đã có thể

xem như là phái ôn hòa trong Bích Thần Giáo;

Phai cực đoan thì giống như Lynda, dùng tro cốt của mình làm màu vẽ.

Tất cả mọi việc, đều là có đầu nguồn, bởi vì màu sắc trong khay pha màu của

Bích Thần, đều đến từ trên cơ thể của bà ta, máu thịt và thần tính của bà ta.

Một điều quen thuộc nhỏ nhặt của Thần, đối với các tín đồ cách không không

biết bao nhiêu đời trong suốt hàng nghìn năm thì đó chính là thành tựu trong

chớp mắt mà bọn họ dùng cả đời để đánh đổi, không cảm thấy hoang đường

một chútnào, ngược lại là tràn đầy sự kích động muốn thực hiện của bản thân.

Tay phải của Bích Thần một đống lớn lông vũ, đó là cọ vẽ của Bích Thần,

không biết có bao nhiêu tranh tường miêu tả lại chuyện xưa của các vị Thần,

đều được hoàn thành bằng những chiếc cọ vẽ này.

Lúc này, cả nắm lông vũ này cũng dần dần bị đỏ thẫm đi như được nhuộm bởi

máu tươi.

Nơi duy nhất không trở thành màu đỏ, có lẽ chỉ còn lại hai con ngươi của Bích

Thần, chỉ có điều là con mắt của bà ta cũng không phải thuần khiết, mà là một

loại chết lặng sau khi cảm xúc đạt đến cực hạn.

Phía trên, xuất hiện một tầng mây đen dày đặc, từ trong tầng mây, bắt đầu có

nước mưa màu đen rơi xuống, mà nước mưa sau khi rơi xuống không chỉ không

rửa sạch vết máu trên người bà ta, cũng không có dập tắt những dòng dung

nham bên dưới, ngược lại trong nháy mắt chúng hoá thành những luồng năng

lượng nguyền rủa màu đen, tạo thành một vòng tròn lớn màu đen ở xung quanh

bà ta.

Bản thân bà ta là một vị Chân Thần, đầu tiên là bị Thần Trật Tự trấn áp, sau đó

lại bị buôn bán sang tay, cuối cùng bị chôn vùi vào trong Cánh Cổng Luân Hồi

mà trải qua thời gian không biết bao lâu. Mỗi riêng một việc cũng đều là một sự

nhục nhã vô cùng, lúc này mặc dù ngoại trừ một tiếng gào thét lúc nãy ra thì

Bích Thần cũng không nói ra một lời nào, nhưng bà ta dùng hành động của

mình để cho thấy cơn phẫn nộ đang tích tụ trong lòng của bà ta.

Bích Thần giơ chân lên.

"Rầm!"

Cơ thể cao lớn cuối cùng cũng bắt đầu di động, cùng di động theo bà ta còn có

đám mây đen ở phía trên, vòng tròn nguyền rủa và dòng sông dung nham càn

quét tất cả mọi thứ trên đường;

Sông ngòi, bị cắt ngang; thành trấn, bị san phẳng;

Khi Thần thức tỉnh, tựa như trên đời này đã không có gì có thể ngăn cản bước

tiến của bà ta.

Mà trên hướng của Bích Thần đang di chuyển, nếu như vạch ra một đường

thẳng, như vậy thì trên đường thẳng này, có một hòn đảo bị bao quanh bởi Biển

Chết.

Hòn đảo này có hình dạng gần như giống như đúc với Luân Hồi Cốc, bởi vì nó

chính là vị trí trung tâm của Luân Hồi Thần Giáo ở thế giới trong Cổng.

Lúc này, trên quảng trường của Thần Điện trong Luân Hồi Cốc, nhóm người

tham gia thí luyện của Peder đang đứng ở nơi này, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về

phía phương xa, mặc dù lúc này bọn họ không nhìn thấy được gì, nhưng khi

Chuông Luân Hồi đang không ngừng gõ vang đã cảnh báo chọn bọn biết nguy

cơ khủng khiếp đã đang đến gần.