Số 13 Phố Mink

Chương 1237: Nhìn thấy con chó (4)



Tay trái Karen thì đặt ở trên lan can, lan can rất lạnh lẽo, mang theo cảm giác

trơn bóng, điều này có nghĩa trong khoảng thời gian rất lâu trước đây, nơi này

đều ở trong trạng thái đóng băng tuyệt đối, bao gồm những vong hồn ở trong hồ

cá này.

"Đây là nhà ta, cũng không sợ các ngươi cười chê, đây là lần thứ nhất ta đón

khách đến đây tham quan từ khi ta vào đây ở cho đến nay."

"Vậy đó thật sự là vinh hạnh của chúng tôi."

Lãnh chúa Dal mở miệng nói: "Ngươi đã nói qua câu nói này, việc này khiến ta

không phải rất thích, con người của ta, luôn luôn không thích qua loa với người

khác, càng không thích lấy lòng người khác."

"Đúng vậy, có thể nhìn ra, ngài rất tùy ý, từ bên trong con mắt của ngài, dường

như có thể trông thấy một sự cứng cỏi.

""Ồ?" lãnh chúa Dal chỉ chỉ ánh mắt của mình, "Ngươi có thể nhìn ra chúng từ

trong ánh mặt của ta sao?"

"Con mắt là cửa sổ của linh hồn, không phải nhìn vào con mắt, mà là nhìn vào

tâm linh."

"Vậy ngươi nói cụ thể hơn một chút, từ trong con mắt của ta, a không, từ trong

tâm linh của, ngươi nhìn thấy cái gì, sự cứng cỏi ngươi vừa mới nói, là từ đâu

tới?"

"Xuất thân của ngài chắc chắn cũng không tôn quý."

"Ha ha, trên đời này, những người có xuất thân thật sự tôn quý, vốn cũng không

có bao nhiêu người, bên trong từ tôn quý, vốn đã bao hàm ý nghĩa của sự thưa

thớt."

"Nhưng ta cảm thấy, những người có xuất thân bình thường như ngài, cũng đã

cực kỳ hiếm thấy."

Karen nhớ kỹ hình tượng căn nhà đá ở sâu trong ký ức của Ranedal ký, trong

mắt của người bình thường thì nhà của Ranedal xem như cực kỳ nghèo khổ.

"Chậc chậc, ngươi đang mắng ta đấy sao?"

Karen lắc đầu, nói: "Người vào sự cố gắng của bản thân mà leo lên đỉnh.” Sẽ

không để ý việc người khác nhắc lại chuyện hắn đã từng ở dưới chân núi, việc

này sẽ không làm hắn tức giận, trái lại sẽ để hắn cảm thấy đắc ý, bởi vì đây là

sự khẳng định đối với những cố gắng không mệt mỏi của hắn trong quá khứ.

"Ha ha ha." Lãnh chúa Dal che miệng nở nụ cười, "Con người của ngươi, có

chút thú vị đấy, đi thôi, bữa tối mà ta chuẩn bị cho các ngươi, cũng sắp bắt đầu

rồi, ta tin tưởng các ngươi sẽ hài lòng."

Nói xong, lãnh chúa Dal còn liếm liếm khóe miệng của mình, xem ra, hắn đang

rất chờ mong.

Mọi người dưới sự chỉ dẫn của đám hộ vệ, hoặc gọi là dưới sự giám sát, xếp

thành đội, từ khoảng sân này theo một hành lang đi sâu vào bên trong. Trên

đường đi, bên ngoài hành lang có một cái bệ hình tròn, phía trên bức tượng của

một người phụ nữ, cô ta rất đẹp, cũng rất tự nhiên.

Đáng tiếc, loại phương thức thể hiện bình dân này, thu hẹp sự đặc thù của bước

"Tượng thần" này.

Vốn dĩ người của Trật Tự Thần Giáo cũng sẽ không để ý đến người của những

giáo hội nhỏ kia, cũng không biết nhiều về Thần của bọn họ, càng đừng đề cập

đến việc nhận ra điểm đặc thù của Thần, có thể nhận ra là ai thì mới thật sự là

chuyện kỳ lạ.

Cho nên, mọi người chỉ là châu đầu ghé tai lẫn nhau suy đoán, không ai có thể

đưa ra đáp án rõ ràng. Karen dừng bước lại, mặt nhìn về bức tượng này.

Sau khi Karen dừng lại, tất cả mọi người cũng đều dừng bước theo.

Karen rất trịnh trọng mà dùng phương thức ca ngợi Thần Trật Tự mà hành lễ

với bức tượng này, sau đó, phát ra thở dài một tiếng, khóe mắt lại lóe lên một

chút nước mắt.

Lãnh chúa Dal đi đến bên cạnh Karen, cười nói: "Thế nào, ngươi biết nàng ấy là

ai sao?"

Karen chỉ chỉ các đội viên xung quanh, nói: "Bọn họ cũng đều biết, tôi là cô

nhi."

Tư liệu miêu tả bên ngoài thì Karen là "Cô nhi", mà Karen cũng tin tưởng, mặc

kệ là đội viên của mình hay là đội viên của Muri phía bên kia, phần lớn đều đã

điều tin tức trong tài liệu về mình.

"Sau đó thì sao?" lãnh chúa Dal hỏi.

"Tôi lớn lên ở cô nhi viện, ngài có biết rằng, không phải mỗi một đứa trẻ trong

cô nhi viện đều có cơ hội được đi học, phần lớn bọn họ lúc tuổi còn nhỏ sẽ được

đưa vào các nhà máy để làm lao động trẻ em, tôi cực kỳ may mắn, tôi có một

người giúp đỡ, là bà ấy giúp tôi đi học.

Về sau, tôi có thử đi tìm bà ấy, sau đó tôi tìm được, bà ấy sống ở Wien … Ừm,

ngài biết Wien sao?"

"Một quốc gia?"

"Đúng, một quốc gia, tôi sống ở thủ đô của nó, gọi là thành phố York, ở thành

phố York có một con phố, gọi là phố điểm tâm Richard."

"Phố điểm tâm?"

"Là một con đường mở rất nhiều nhà thổ, người giúp đỡ tôi làm việc ở chỗ này,

bà ấy tên là Annie.

Bà ấy là một người bán hoa, những cô gái khác mỗi lần đều lấy phí 40 Rael, a,

Rael là tiền tệ của Wien, còn bà ấy, mỗi lần cũng chỉ thu 20 Rael, bởi vì bà ấy

cảm thấy mình đã lớn tuổi.

Nhưng có vài người khách sẽ kiên trì cho bà ấy 40 Rael, nói với bà ấy, mặc dù

bọn họ trẻ tuổi hơn, nhưng kỹ thuật của bà ấy càng tốt hơn, đáng giá 40 Rael.

Mỗi lần gặp được khách hàng như vậy, bà ấy đều sẽ rất cao hứng. Mỗi ngày bà

ấy đều sẽ ca ngợi một vị thần, thành kính mà ca ngợi.

Càng tiếp xúc với bà ấy, là nhờ bà ấy, mà đã để tôi thấy được sự dịu dàng của

nữ thần vĩ đại, nữ thần Mills."

Lời nói dối chân thật nhất trên đời này chính là một phần của sự thật.

Lúc Karen nói đến đây, là thật sự đã nhớ lại về bà Annie, đã không còn đơn giản

chỉ đang diễn kịch. Lãnh chúa Dal nhìn chằm chằm vào Karen, hỏi: "Ta muốn

biết, bà ta hiện tại thế nào rồi?"

"Bà ta đã không có ở đây."

"Không có ở đây?"

"Ừm, tôi tự mình cử hành tang lễ cho bà ấy, vào cái ngày tang lễ được cử hành,

tất cả cửa hàng điểm tâm trên con phố đó đều không tiếp tục kinh doanh, tất cả

mọi người đến đưa tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng."

"Ừm, thật tốt."

"Đúng vậy, thật tốt."