Số 13 Phố Mink

Chương 1238: Ngươi là con chó của ta (1)



"Bà ấy chắc chắn là một người lương thiện."

"Đúng vậy, bà ấy dịu dàng tựa như biển cả vậy."

"Vậy thì tại sao cuối cùng ngươi lại chọn lựa tín ngưỡng vào Trật Tự đây? Ý

của ta là không phải ngươi nên lựa chọn tín ngưỡng vào nàng ấy sao?" Lãnh

chúa Dal chỉ chỉ vào bức tượng của nữ thần Mills.

"Trước lúc tôi tìm được đến ngài ấy, tôi đã tín ngưỡng Thần Trật Tự."

"A, cuối cùng vẫn chậm một bước."

"Tôi cảm thấy những gì liên quan tới tín ngưỡng, dù sớm hay muộn, cũng chỉ là

dấu mốc đã định sẵn ở trong số mệnh."

"Ha ha, đúng thế." Lãnh chúa Dal ngắm nhìn bốn phía, hô lên, "Mọi người đi về

thêm một đoạn về phía trước là có thể đến được phòng ăn rồi, ta tin tưởng người

hầu của ta đã chuẩn bị xong bữa tiệc tối thịnh soạn vì chúng ta rồi."

Đám người tiếp tục đi tới, phía trước xuất hiện một bức màn chắn màu xanh

lam, giống như là một màn nước dựng đứng.

Từ trong màn nước này, Karen cảm giác được một chút hơi thởi của Hải Thần,

cũng không biết được là bộ phần nào trên người của Hải Thần bị Ranedal cắt

xuống, bố trí ở nơi này.

Lãnh chúa Dal đi thẳng vào, Karen đi theo phía sau hắn, bên trong, lại là bãi cát

nắng vàng, phía trên bãi cát, còn có một chuỗi dấu chân rõ ràng.

Lãnh chúa Dal đi ở phía trước đang giẫm lên những dấu chân kia, tiến lên từng

bước một.

Đợi đến lúc Muri và Bart đi vào, Karen giơ tay lên, nhắc nhở: "Tránh né dấu

chân, chúng ta đi ở bên cạnh."

Lãnh chúa Dalđi một được một rất dài, quay đầu lại, trông thấy đoàn người

Karen tránh dấu chân, xếp hàng theo đội tiến đến từ một bên khác.

"Ta cảm thấy các ngươi có chút quá cẩn thận rồi, ta không thích khách của ta

quá mức câu lệ."

Karen lập tức đáp lại nói: "Tôi cảm thấy sự cẩn thận cần thiết là đang bày tỏ

lòng tôn trọng với chủ nhà."

"Nhưng vì cái gì mà ngay cả dấu chân cũng không dám đi đây?"

"Ta tin tưởng trong lòng mỗi người đều có một dấu ấn thuộc riêng về mình mà

không muốn người khác dẫm lên."

"Chậc, hãy tin tưởng ta, trong lúc ta mỉm cười với người, trong lòng ta có lẽ là

đang nghĩ làm thế nào để xé rách cái sự đúng mực ở trên người của ngươi đấy."

"Rất xin lỗi, tôi sẽ tự xem xét lại."

Đợi đến sau khi mình trở về, phải lôi con chó ở nhà kia ra đánh một trận.

Lãnh chúa Dal rất chân thành mà nhìn thoáng qua Karen, sau đó tiếp tục đi về

phía trước, không bao lâu đã đi tới điểm cuối của bãi cát, ở nơi đó, còn có một

màn sương, nhưng mà ở bên cạnh màn hơi nước có một cái bệ khá khô ráo, phía

trên có một cái ao nước, phía trước ao nước còn có một tấm gương khá to.

Trong ao vẫn luôn có nước chảy vào, Lãnh chúa Dal đi đến trước ao nước bắt

đầu rửa tay, nói: "Mọi người, phía trước chính là phòng ăn, mọi người có thể ở

chỗ này sửa sang một chút, ta vốn là một người rất tùy ý, nhưng ta lo lắng trong

các vị có lẽ sẽ có người chú trọng lễ nghi khi ăn uống.

Trong gương hiện ra mặt của lãnh chúa Dal, vẻ mặt tự nhiên, ấm áp, giống với

bản thân hắn vậy.

Karen mặt mỉm cười đi trên phía trước bắt đầu rửa tay, mặt Karen trong gương

vẫn như cũ mỉm cười.

Lãnh chúa Dal khoanh tay trước người, có chút hăng hái mà nhìn Karen rửa tay

xong đang đi tới, tò mò hỏi: "Ta vốn cho rằng là ngươi đang giả vờ vừa vặn,

không nghĩ tới, ngươi lại thật sự rất thong dong."

Hả? Là bởi vì tấm gương kia sao?

"Có thể là bởi vì tôi thật sự đói bụng, ngài biết đấy, ở chỗ này, người sống có cơ

thể máu thịt như chúng tôi muốn tìm được đồ ăn thích hợp, thật sự rất rất khó."

"Cho nên, cậu cảm thấy chỗ này của ta thế nào?"

"Cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ thoải mái dễ chịu, tôi cảm thấy nơi này là một thắng

cảnh nghỉ mát rất tuyệt, ở chỗ này có thể nghỉ ngơi và thả lỏng rất tốt."

"Nghỉ ngơi?" Lãnh chúa Dal cười nói, "Như vậy, ngươi có hứng thú ở lại nơi

này vĩnh viễn không?"

"Không có hứng thú, bởi vì tạm thời tôi còn chưa tới cái tuổi đó."

"Tuổi tác trôi qua rất nhanh, trên đời này a, thứ chuyển động nhanh nhất,

thường thường là thời gian, có lẽ ngươi chỉ cần ngủ một giấc, vào lúc mở mắt

ra, chính mình cũng kinh ngạc vậy mà đã qua nhiều năm trôi qua như vậy."

"Tạm thời tôi còn không cách nào hiểu được loại cảm giác này."

"Nếu như ngươi thật sự có thể hiểu được, ngươi sẽ còn muốn nghỉ ngơi ở chỗ

này sao?"

"Tôi vẫn không muốn."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì tôi ở nhà, còn có một vị hôn thê."

"Thật tốt, ngươi nói xem, cô ta hiện tại có thể đang nhớ về ngươi hay không?"

"Tôi nghĩ, cô ấy bây giờ hẳn là đang ngủ."

Bart đi đến trước rửa tay, cậu ta trong gương, vẻ mặt nghiêm túc và cô cùng

khẩn trương, còn có thể nhìn ra cảm giác bất an cực độ, cứ như bất cứ lúc nào

cũng đang chuẩn bị rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu.

Sự chuyển biến này, để cho tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, chiếc

gương này lại có thể phản chiếu ra được cảm xúc thật sự.

Nhất thời Bart có chút luống cuống, cậu ta vô thức mà quay đầu nhìn về phía

đội trưởng của mình, Karen nhếch môi ra hiệu cậu ta có thể đứng qua một bên.

Ngay sau đó là đám người của Ashley, Blanche, mọi người tại trong lúc rửa tay,

trong gương không có một ai khác biệt, toàn bộ đều thể hiện ra vẻ mặt vô cùng

nghi kỵ và căng thẳng của mình.

Không có người nào là đồ đần, từ lúc bước vào trong hang động cho đến bây

giờ, những thứ mà mình nhìn thấy, cùng những áp lực vô hình càng lúc càng

nặng nề lẩn quẩng ở xung quanh, sớm đã để cho cả đoàn người đều sinh ra sự

cảnh giác và lòng bất an mãnh liệt.

Chỉ là do lúc trước tất cả mọi người đều che giấu rất khá, bất kể là lúc vui cười

"Cho cá ăn" hay là ca ngợi vẻ đẹp nơi này khi đi ngang qua bãi cát, Mas và

Digart cùng tranh luận với nhau khung cảnh nơi đây là được tạo thành từ thuật

pháp hay là trận pháp, đều là vì mọi người đang cố gắng đưa bản thân mình vào

trong tâm trạng của những "Du khách" mà thôi.

Những sự vui vẻ hoạt bát ở bên ngoài, trên bản chất đều đang che giấu sự

nghiêm túc và cảnh giác.