Số 13 Phố Mink

Chương 1240: Ngươi là con chó của ta (3)



"Các ngươi, đều là Điềm Lành mà nhỉ, đều tìm được đối tượng để ký kết khế

ước rồi sao?" Lãnh chúa Dal hỏi.

Karen hồi đáp: "Phần lớn đều đã ký kết xong khế ước."

"A, phải không, vậy thì thật quá đáng tiếc." Lãnh chúa Dal có chút bất đắc dĩ

nói, "Cũng không còn lại ai chưa ký kết khế ước sao?"

Karen có chút hơi kinh ngạc, nhìn cách nói chuyện mở đầu này, là hắn cũng

chuẩn bị ký kết khế ước sao? Nhưng vấn đề là, ngươi là một dấu ấn tinh thần,

mà cũng không phải là linh hồn hoàn chỉnh, càng không phải là bản thể.

Nhưng Karen không khỏi lại nghĩ tới Gaitanbert và Fornites, linh hồn bọn họ

sau khi đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đã sớm phát sinh biến hóa cực lớn,

thậm chí cũng không chỉ mỗi một mình linh hồn của bọn họ.

Cho nên, dấu ấn tinh thần mà Ranedal để lại năm đó, hiện tại cũng không còn là

dấu ấn tinh thần thuần túy rồi sao? Tốt xấu gì cũng là thứ mà thần để lại, không

có bất thường, mới là sự bất thường lớn nhất.

Muri đứng người lên, mở miệng nói: "Chỉ có tôi vẫn còn chưa có ký kết khế

ước linh hồn."

Cậu ta cố ý bỏ qua Karen ở bên ngoài, cũng không phải Muri đang muốn thể

hiện mình, mà là mọi người đang dùng cơm ở đây biết rõ vị lãnh chúa này, cũng

không phải là một người dễ sống chung, cho nên Muri dự định một mình chịu

nguy hiểm, đây cũng là một việc để bảo vệ Karen trong khả năng của cậu ta.

"Thật sao, vậy ngươi phải tranh thủ thời gian đi tìm đấy."

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Cái đề tài này, không tiếp tục kéo dài, Lãnh chúa Dal lại mở miệng nói: "Bên

ngoài lúc này không phải có chút hỗn loạn chứ nhỉ?"

Karen hồi đáp: "Đúng vậy, Bích Thần Rylisa thức tỉnh, chúng ta chỉ có thể đi tới

đây, tìm kiếm ngài che chở, bởi vì Bích Thần là bị Thần Trật Tự của chúng tôi

tự mình trấn áp và phong ấn, cho nên Bích Thần cũng không yêu thích những

người trong Trật Tự Thần Giáo chúng tôi."

Lãnh chúa Dal cười nói: "Không không không, Bích Thần sẽ không hẹp hòi như

vậy."

Cũng là Thần, hắn có thể hiểu được Thần.

Thần, cũng không có hứng mà đi tìm người trẻ tuổi để kiếm chuyện, chuyện này

cũng giống như hai người trưởng thành xảy ra mâu thuẫn, kết quả vào lúc ban

đêm một người vụng trộm chạy vào sân nhà của người kia để giẫm chết một con

kiến để trả thù đối phương, chẳng ai sẽ làm việc vô nghĩa như vậy cả.

Muri mở miệng nói: "Chúng tôi vốn cho là thần sẽ không như vậy, nhưng sự

thật lại nói cho chúng ta biết, sự truy sát nhằm vào chúng ta, thật ra đã bắt đầu."

Lãnh chúa Dal mở miệng nói: "Ta cảm thấy các ngươi có thể tiếp tục tìm đến

nguyên do thật sự, chắc chắn là có nguyên nhân cụ thể, không có khả năng

không rõ ràng như thế."

Karen vừa mới chuẩn bị nói tiếp để chuyển hướng chủ đề một chút, ai ngờ Lãnh

chúa Dal bỗng nhiên đưa tay gõ gõ trán của hắn, nói: "Người đâu, dẫn khách đi

tham quan những nơi khác một chút, rất xin lỗi các vị, ta có chút việc riêng, cần

đi xử lý một chút."

Nói xong, Lãnh chúa Dal đứng dậy khỏi ghế, lúc đi đến vị trí xương đầu của

con Rồng, cả người trực tiếp biến mất.

Mấy tên hộ vệ tới, dẫn đám người rời khỏi phòng ăn, đi về phía những nơi khác

dưới mặt đất, ở nơi này lại còn có phòng sách.

Mọi người lập tức đều trở nên hưng phấn, với nhiều điều xảy ra lúc trước như

vậy, mọi người đều rất mong đợi vào phòng sách này.

Nhưng sau khi tìm kiếm một hồi, cả một cái phòng sách lớn như vậy, thế mà

không có bất cứ một quyển sách thuật pháp và trận pháp nào, cũng không có

nhật ký ghi chép về giáo hội, tất cả vậy mà đều là các loại sách báo tiểu thuyết.

Lúc này, một tên hộ vệ đi tới, nói với Karen: "Lãnh chúa của chúng ta mời ngài

qua gặp riêng."

Đám người nghe vậy, đều cùng nhau áp sát tới, Karen giơ tay lên, ra hiệu đội

viên dưới tay mình không nên hoảng hốt, đồng thời trấn an bọn họ nói: "Không

có chuyện gì, một mình ta đi cũng không sao."

Dưới sự dẫn đường của hộ vệ, Karen quẹo qua hai cái hành lang, tiến vào một

cái nơi giống như phòng làm việc, nhưng cái này văn phòng rất cao, nó hoàn

toàn không có phần mái che ở trên.

Lúc Karen bị đưa vào, Lãnh chúa Dal đang chùi miệng, khí thế linh hồn trên

người hắn có chút chuyển động.

"Ngươi có biết không, ta vẫn luôn rất hâm mộ các ngươi có thể có được cơ thể

và linh hồn hoàn chỉnh, trên thế giới này, một người bình thường đầy đủ chân

tay không cách nào cảm giác được sự đau đớn của người tàn tật."

"Cơ thể của ngài đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?"

"Ha ha ha." Lãnh chúa Dal nở nụ cười, "Karen, ngươi còn muốn tiếp tục diễn

kịch cho ta xem hay sao?"

Karen nghe vậy, trầm mặc.

"Từ lúc vừa mới bắt đầu "Con mắt là cửa sổ của linh hồn", lại đến bức tượng

của Mills và rất nhiều lời đối thoại, mỗi một phản ứng bị động hay là chủ động

của ngươi, đều giẫm ở trên suy nghĩ trong lòng của ta.

A ~

Ngươi nói, trên đời này sẽ có việc trùng hợp đến như vậy sao?"

Karen lắc đầu.

"Ngươi xem, ngươi có biết không, bởi vì ngươi đã quá lo lắng, cho nên mới gấp

gáp cố gắng làm nhiều chuyện như thế?"

"Trước khi trả lời vấn đề này, tôi muốn hỏi ngài trước, lúc ngài nhìn thấy chúng

tôi, ngài có dự tính sắp xếp chúng tôi như thế nào?"

"Ta cần tiếp tục bù đắp mình, bản thân ta bây giờ, mặc dù đã trải quá rất nhiều

sự thay đổi, nhưng còn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.

Cho nên, ta sẽ rút linh hồn của tất cả các ngươi ra khỏi cơ thể, sau đó lại tiến

hành lắp ghép lại, nhất là cơ thể của các ngươi, ta muốn cải tạo lại thật tốt, cuối

cùng, lựa chọn ra một cơ thể tốt nhất để ta nhập vào.

Các ngươi đối với ta mà nói, là tài liệu thí nghiệm tự đưa tới cửa.”

Karen trả lời: "Đúng vậy, cục diện bây giờ của chúng tôi, ở lại bên ngoài thung

lũng cũng chết, tiến vào trong thung lũng, cố gắng không để ngài nghi ngờ và

chú ý, cuối cùng cũng là chết. Còn không bằng cố khiến ngài nghi ngờ, lúc này

mới có cơ hội nói chuyện riêng với ngài."

"Karen, bản thể của ta đã thức tỉnh rồi sao?"

"Ừm."

"Ha ha, ta hiểu được, cũng biết, càng xác nhận."

Sau đó Lãnh chúa Dal duỗi lưng một cái, đưa tay chỉ về Karen, cười tiếp tục

nói:

"Ngươi chính là một con chó của bản thể ta, có phải không."