Số 13 Phố Mink

Chương 1242: Vị Thần thứ nhất trở về (2)



Lãnh chúa Dal tiếp tục nói: "Ngươi thậm chí không nguyện ý vì chuyện này mà

thay đổi hành vi, làm bộ diễn một tuồng kịch, nếu như ngươi quỳ xuống rồi biểu

hiện ra mình cực kỳ phục tùng, như vậy thì việc này sẽ không còn ảnh hưởng gì

nữa, càng không khả năng có đảo ngược.

Nhưng bây giờ,

Ta bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa bản thể của ta và ngươi rồi đấy, ha ha, ngươi

vừa mới lừa ta, thật ra ngươi vốn dĩ không phải chó của hắn?"

"Tôi cũng không có lừa gạt ngài, bởi vì lúc ngài đưa ra cái đề tài về "Chó" này,

tôi cũng không có đưa ra câu trả lời khẳng định chắc chắn."

"Ừm." Lãnh chúa Dal nhẹ gật đầu, "Nhưng xây dựng trên cơ sở của cuộc đối

thoại có ý định lừa dối và tin tức không đối xứng này, ngươi cũng không đáng

tin”

"Thế nhưng là ngài đã đáp ứng với tôi, sẽ che chở chúng tôi."

"Là che chở cho ngươi, mà không liên quan gì đến việc che chở cho cả bọn

chúng."

"Khác nhau ở chỗ nào sao? Hơn phân nửa người trong số bọn họ, là thành viên

tương laicủa tổ chức mà tôi sẽ thành lập."

"Karen, ngươi không cảm thấy ngươi nói chuyện kiểu này với ta, sẽ có chút

buồn cười sao?"

Karen lắc đầu.

"Hoặc là nói, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, với quan hệ giữa ngươi và bản

thể của ta thì ta nhất định phải đồng ý với những gì mà ngươi muốn? Chỉ bởi vì

hắn là bản thể của ta, mà ta, chỉ là một dấu ấn tinh thần của hắn sao?"

"Không, tôi không có, nếu như tôi thật cho rằng như vậy, vậy từ lúc tôi thấy

ngài ngay từ đầu thù đã để lộ ra cho ngài biết quan hệ giữa ta và bản thể của

ngài rồi, mà không phải ở chỗ này nói chuyện mở đầu và cẩn thận từng chút

một mà ám chỉ."

"Ồ?"

"Bởi vì tôi vẫn luôn biết rất rõ, ngài là ngài, hắn là hắn."

"Ha… "

Nghe được câu này, hai tay của Lãnh chúa Dal, không ức chế nổi mà run rẩy,

khóe miệng cũng đang run rẩy, đây là một loại cảm giác dễ chịu đến nỗi phải cố

hết sức để kiềm chế lại.

Cuối cùng, Lãnh chúa Dal không nhịn được, hắn ngẩng đầu lên cười: "Ha ha ha

ha ha ha!"

Cười đến nỗi giống như là một kẻ ngu.

Đợi đến sau khi cười xong, Lãnh chúa Dal vừa lau nước mắt vừa nói: "Thì ra,

mọi thứ mà ngươi nói lúc nãy, là nhằm vào điểm này, ngươi đã tính toán dẫn dắt

câu chuyện vào trong điểm này, nhưng không thể không nói, ngươi đã thành

công, cũng bởi vì câu nói vừa mới nãy kia, ta rất thích ngươi đấy, cho dù là

không nể mặt của bản thể thì ta cũng sẽ che chở ngươi."

"Còn có đồng đội của tôi."

"Đồng đội của người, thì cần ta và ngươi phải nói chuyện thêm, ngươi hiểu ý

của ta sao?"

"Ngài cần gì?"

"Ta không biết." Lãnh chúa Dal giang tay ra, "Ta cũng không gạt ngươi, cũng

không phải trên đùa ngươi, bây giờ ta cũng không biết bản thân ta cần gì."

"Việc này cũng rất đơn giản."

"Đơn giản?"

"Trước tiên ngài có thể đáp ứng yêu cầu của ta, sau đó đợi đến lúc ngài nghĩ ra

được điều mình muốn thì lại tới tìm ta."

"Còn có thể làm như vậy sao?"

"Có thể."

"Ha ha, tốt, nhưng bây giờ có một chuyện mà ta cần phải xác nhận, đó chính là

tư cách của ngươi, là ta muốn ngươi phải chứng minh cho ta thấy, ngươi hiểu

rồi chứ?"

"Có thể."

"Gia tộc của ngươi."

Karen nhắm mắt lại, bắt đầu triệu hồi trong tín ngưỡng gia tộc trong cơ thể của

mình, lập tức ngay sau đó, một ông lão mặc thần bào của Trưởng Lão Trật Tự

Thần Điện xuất hiện ở Karen sau lưng.

Rất nhanh, hình ảnh của ông lão lại biết mật.

Karen mở mắt ra một lần nữa, nhìn về phía Lãnh chúa Dal, hỏi: "Đã được rồi

sao?"

"Được rồi." Lãnh chúa Dal nhẹ gật đầu, "Có điều không biết vì cái gì, ta đối với

việc bản thể của ta bây giờ đang dựa vào thế lực nội bộ của Trật Tự Thần Giáo

để sinh tồn, cũng không cảm thấy có việc gì bất ngờ lắm. Mặc dù Thần Trật Tự

đã ra tay trấn áp hắn, nhưng hắn cũng không căm hận Thần Trật Tự."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Nhưng bây giờ ta còn có một vấn đề."

Lãnh chúa Dal bước đến từ sau bàn đọc sách, "Coi như có thể thiếu nợ đi nữa

thì sau khi ngươi rời khỏi đây, chắc hẳn là sẽ không còn quay trở lại thế giới

trong Cánh Cổng Luân Hồi, cho nên trên lý luận mà nói, món nợ mà ngươi đã

thiếu ta, vĩnh viễn cũng không có khả năng trả lại cho ta."

Nói xong, Lãnh chúa Dal lại giơ tay lên, tiếp tục nói: "Không cần phải nói rằng

ngươi sẽ trả nợ lại cho bản thể của ta, chính như ngươi lúc trước vừa mới nói,

hắn là hắn, mà ta là ta."

"Ngài, không thể đi ra ngoài sao?"

Cái dấu ấn tinh thần của ông lão trong phòng sách kia lúc trước thế nhưng đã

cùng với mình dọn nhà đi.

"Lúc trước là có thể, bây giờ ta không ra ngoài được." Lãnh chúa Dal mở bàn

tay ra, đặt ở trước mặt Karen, "Đưa bàn tay của ngươi tới đây."

Karen đưa bàn tay đến.

Trong nháy máy khi hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Karen cảm giác được

nhiệt độ.

Lòng bàn tay không phải chỉ phát ra nhiệt độ, bởi vì nó mang theo cảm giác

nặng nề.

Lãnh chúa Dal nhìn chằm chằm vào mắt Karen, rất nghiêm túc nói: "Tiếp theo

những lời mà ngươi nói, nếu như có thể để cho ta hài lòng, ta sẽ che chở cho

những người đồng đội kia của ngươi."

"Tôi cảm giác được cảm giác nặng nề cùng với nhiệt độ, nó đến từ quá khứ,

hiện tại và tương lai, đây không phải đồ vật mà một dấu ấn tinh thần có khả

năng có được, bởi vì dấu ấn tinh thần sẽ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc nó bị chia

tách ra khỏi bản thể."

Lãnh chúa Dal kinh ngạc nhìn Karen, thật lâu, hắn nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi để

cho ta cảm thấy thật bất ngờ."

"Đồng đội của tôi?"

"Không cần phải sặc mùi con buôn như vậy."

"Được rồi, vậy thì đội đội của tôi…"

"Ta sẽ che chở cho tất cả các ngươi."

"Tạ ơn ngài."

"Ha ha, chỉ cần là lúc liên quan đến lợi ích của mình thì sự đúng mực lúc đầu

của ngươi đã không còn thấy đâu nữa."

"Tôi cảm thấy, đa phần ai cũng sẽ như vậy."

"Ừm, cũng đúng."

Giá sách trước mặt Lãnh chúa Dal tách ra, để lộ một cánh cửa, hắn ra hiệu cho

Karen đi theo cùng.

Sau khi đi vào bên trong, Karen phát hiện bên trong là một mảng băng không

nhìn thấy bờ, khu vực ở giữa, có ba tảng băng đứng sừng sững, tảng băng ở

giữa cao nhất, hai bên thì thương đối thấp bé hơn