Số 13 Phố Mink

Chương 1243: Vị Thần thứ nhất trở về (3)



Lãnh chúa Dal đi đến phía trước ba tảng băng kia, phủi tay. Tảng băng ở giữa

kia sáng lên, tuy nhiên bên trong cũng không có gì.

"Ngài đã bị phong ấn ở nơi này?"

"Đúng vậy, ta đúng bị phong ấn ở nơi này." Lãnh chúa Dal lại phủi tay, tảng

băng hai bên cũng sáng lên, bên trong lại còn có hai Ranedal khác.

Hai Ranedal này là bộ dáng của Ranedal mà Karen quen biết, nhưng bọn hắn

cũng không phải thực thể.

Mà vị Lãnh chúa Dal bên cạnh mình này, hắn là có thực thể, chắc hẳn là đã

nhập vào trên thân của con rối nào đó.

"Lúc ta tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của ta là đói, ha ha, ta thế mà có thể cảm giác

đói, việc này thật thần kỳ, sau đó chờ đến lúc tay nhìn sang hai bên, ta gần như

đã bị hù sợ.

Hai tên này, là ai?

Ta đã rất chắc chắn, năm đó bản thể chỉ để một dấu ấn tinh thần đó là ta, mà hai

tên này, bọn hắn vô cùng suy yếu, nhưng lại thật sự tồn tại."

"Bọn hắn, cũng có thể đi ra ngoài sao?"

"Không, bọn hắn không thể ra ngoài, bởi vì bọn hắn chỉ tồn tại trong trạng thái

tĩnh tuyệt đối, bọn hắn, một cái là ta của quá khứ, một cái là ta của tương lai,

bởi vì bọn họ tồn tại, mới cho ta có được nhiệt độ, còn có cảm giác nặng nề mà

ngươi đã nói."

"Đây là bởi vì • • • • "

Lãnh chúa Dal tò mò nhìn Karen lần nữa, tựa hồ rất mong đợi câu nói tiếp theo

của anh ta: "Nói ra, để cho ta nhìn xem, bản thể của ta rộng mở mình với ngươi

đến mức nào."

"Sức mạnh Thời Gian."

"Ta cảm thấy, ta hẳn là nên suy nghĩ lại về quan hệ giữa ngươi với bản thể của

ta, ngay cả việc này mà hắn cũng đã nói với ngươi."

"Là bởi vì Trật Tự Thần Giáo cũng đang nghiên cứu về sức mạnh của thời gian,

bọn hắn lấy được một phần tư duy ý thức của bản thể ngài, mà tôi vừa lúc bị

chọn làm vật thí nghiệm. Bản thể của ngài vốn cũng không có nói chuyện này

cho tôi biết, là sau khi tôi tiếp xúc, thì hắn mới rất không tình nguyện mà nói

việc này cho tôi biết."

"Vậy ngươi có biết vì sao bản thể của ta lại nghiên cứu sức mạnh Thời Gian

sao?"

Ta không tiếc hết thảy theo đuổi ngược dòng thời gian, chỉ vì muốn quay trở về

cái ngày mà ngươi xuống biển. 】

"Là vì nữ thần Mills."

"Đúng vậy, không sai, ngươi biết không, sau khi ta tỉnh dậy rồi xem xét lại trí

nhớ của mình một lần, ta sẽ cảm thấy thật thần kỳ, bản thể kia của ta thế mà thật

sự vì một người phụ nữ mà đi đến con đường thành thần, hơn nữa còn là vì

người phụ nữa kia, vậy mà chủ động đi tìm kiếm pháp tắc Thời Gian mà ngay

cả Thần đều xem nó là điều cấm kỵ.

Thần kỳ nhất chính là … hắn thế mà thật sự tìm tòi ra được."

"Điều này có nghĩa rằng hắn đã thành công rồi sao?" Karen hỏi.

"Việc này giống như khi ngươi chuẩn bị rèn đúc một món Thần Khí, sau đó, lại

có một người ra đời."

"Việc này…"

"Có một người ra đời, chứng minh người này có tồn tại ở trên đời, hắn có thể

sinh tồn, còn có thể tìm tới người khác phái, sinh con, sau đó nhân khẩu tăng

lên, sinh ra tín ngưỡng và tông giáo, cuối cùng sẽ xuất hiện Thần, Thần sẽ có

thể đi học tập làm cách nào để đúc ra một món Thần Khí.

Ngươi hiểu được ý nghĩa của việc này sao?"

"Có, nếu trên lý luận thì có khả năng."

"Đúng, bản thể của ta đã làm được, trong hoàn cảnh đặc thù của Cánh Cổng

Luân Hồi này, hắn thành công để cho dấu ấn tinh thần năm đó mà hắn để lại nơi

này, cũng chính là ta, có được quá khứ và tương lai, tồn tại độc lập khỏi hắn.

Lúc ta bắt đầu đọc hiểu ký ức của bản thể theo một cách khác, bản thân ta đã

xuất hiện, điều này càng làm ta cảm thấy kinh ngạc hơn việc ta cảm thấy đói

bụng, bởi vì ta không phải là phân thân, càng không phải là con rối, ta chỉ là

một dấu ấn tinh thần."

"Đúng vậy, việc này để cho tôi cũng thấy rất kinh ngạc, cho nên, ngài không thể

rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi?"

"Có thể tưởng tượng Cánh Cổng Luân Hồi thành là một kết giới có thể ngăn

cách tất cả mọi thứ, quá khứ và tương lai của ta, đều được khóa chặt ở nơi này,

không cách nào di chuyển, cũng không thể di chuyển, mà nếu ta rời khỏi Cánh

Cổng Luân Hồi thì chẳng khác gì ta đang cắt đứt quá khứ và tương lai của chính

mình.

Ta sẽ biến trở lại thành dấu ấn tinh thần lúc đầu kia … cũng sẽ mang ý nghĩa ta

của hiện tại cũng sẽ chết đi."

"Tôi đã hiểu, sau khi trở về tôi sẽ nói với hắn điều này, hắn chắc chắn sẽ rất kích

động."

"Nhưng ta không cho rằng hắn có thể có năng lực đi vào nơi này để gặp ta, cho

dù là hắn của năm đó, cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa giúp Thần Luân Hồi làm

việc đổ rác để tiến vào trong đây làm thí nghiệm mà thôi."

"Ngài có biết những việc trong kỷ nguyên này không?"

"Ta biết, cả một cái Thung Lũng Rực Cháy, cũng không phải ăn cho vui, ta biết

cái kỷ nguyên này Chư Thần không xuất thế, nhưng Rylisa đã thức tỉnh, việc

này chính là một phát súng mở đầu."

"Chư Thần, sẽ lần lượt trở về sao?"

"Điều này cũng khó mà nói, bởi vì tình hình của Rylisa cũng có chút đặc biết,

bà ta cũng không phải là hoàn toàn trở về trên ý nghĩa thật sự, nhưng cho dù cơ

thể có tàn tạ, cũng không cách nào xóa đi ý nghĩa tượng trưng của việc này.

Hả? Cũng không đúng!"

Lãnh chúa Dal tay nâng cằm lên, suy tư nói: "Rylisa thật ra cũng không phải là

kẻ thứ nhất trở về, thật muốn xét cho đúng thì chẳng phải bản thể của ta trở về

còn sớm hơn bà ta sao?"

"Nhưng hắn cũng cực kỳ suy yếu." Karen nhắc nhở.

"Cho dù trở về có yếu đuối hơn nữa thì hắn vẫn là Thần, mặc dù trong lòng hắn

lúc trước chỉ có nữ thần Mills mà hoàn toàn không có tâm tư để thành lập giáo

hội gì, nhưng ngươi cũng không cách nào phủ nhận, hắn là Thần."

"Đúng vậy, hắn là Thần."

Tà Thần cũng là Thần, cũng giống như dị ma và thần quan vậy. Dị ma nghe lời

có thể làm thần quan, thần quan lạc lối chính là dị ma.

"Nhưng lại không đúng." Lãnh chúa Dal nhăn nhăn lông mày, "Không đúng,

không đúng, ta vẫn là cảm giác có điều gì đó không đúng."

"Không đúng ở chỗ nào?"

"Ta vẫn cảm thấy, trong bối cảnh Chư Thần trở về, mà kẻ đầu tiên trở về lại là

bản thể của ta, ta cảm thấy thật sự rất kỳ lạ, có một loại cảm giác không chân

thật, tựa như là sau khi đánh trận công thành xong, người đầu tiên cưỡi chiến

mã xông vào trong thành, hẳn là một vị tướng quân anh dũng nhất chứ không

phải là một tên đầu bếp quèn ở trong quân đội, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngài tự hình dung mình như thế sao?"

"Chính bởi vì hắn là bản thể của ta nên ta mới có thể cảm thấy như vậy, thật ra

ta vốn muốn nói thẳng ra một điều, đó chính là: Ta không xứng làm vị Thần đầu

tiên trở về trong kỷ nguyên này.

Đúng rồi, bản thể của ta đã trở về bằng cách nào?"

"Một Nghi Lễ Đón Thần siêu quy cách thần bí."

"Do ai chủ trì?"

"Khi người của Trật Tự Thần Giáo và những Thần Giáo khác cảm nhận được

mà tiến về nơi đó, Nghi Lễ Đón Thần siêu quy cách kia cũng đã kết thúc."

"Nếu bản thể của ta bây giờ đang ở chỗ gia tộc của ngươi, vậy thì có nghĩa rằng

đối tượng mà Nghĩ Lễ Đón Thần siêu quy cách kia muốn triệu hồi cũng không

phải là bản thể của ta, nếu không thì bản thể của ta chắc chắn sẽ ở chung một

chỗ với người đã chủ trì nghi lễ kia."

"Đúng thế."

"Bốp!"

Lãnh chúa Dal vỗ mạnh tay một cái, vừa hưng phấn và kích động nói:

"Vậy thì rất có thể, đối tượng mà Nghi Lễ Đón Thần siêu quy cách kia triệu hồi

về, mới là vị Thần thứ nhất trở về thế gian này!"

Karen: "…"