Số 13 Phố Mink

Chương 1247: Khu săn của Thần (1)



Đại điện với tông nền màu đen làm chủ đạo, lại không lộ ra vẻ âm u tối tăm một

chút nào, ngược lại thể hiện ra sự sáng bóng uy nghiệm.

Đại điện có mười hai cửa ra vào, mỗi một cửa ra vào đều có một con đường lát

gạch đá đen kết nối lại đi vào bên trong,

Mỗi một đường đi chia làm hai bên trái phải, chiều dài của mỗi con đường, đều

là ba nghìn mét.

Nếu như dùng việc đi bộ để tính, ba nghìn mét là một lộ trình không ngắn,

nhưng ở trên đường đi, sẽ có từng điểm đen hình tròn, khi giẫm hai chân lên

phía trên, ngươi không cần di chuyển, nó sẽ có thể tự di chuyển về phía khu vực

trung tâm.

Vào giờ phút này, ở trên mười hai con đường, có rất nhiều người đang di

chuyển về vị trí trung tâm, cũng có rất nhiều người đang đi ra hướng bên ngoài.

Trong tay của mỗi một người đều cầm văn kiện hoặc báo cáo hoặc không cầm

gì cả mà chỉ đến để báo cáo hoặc là nghe lệnh triệu tập.

Nơi này cực kỳ yên tĩnh, nhưng cùng lúc, nơi này lại vô cùng bận rộn.

Khu vực trung tâm của mười hai con đường hướng vào, là một bàn làm việc.

Đang ngồi trên bàn làm việc đó là Đại Tế Tự đương nhiệm của Trật Tự Thần

Giáo Norton.

Ông ta đang nhanh chóng phê duyệt văn kiện, ký duyệt chỉ thị, đưa ra phán

đoán, lắng nghe báo cáo, bố trí nhiệm vụ, tất cả đều tiến hành với tốc độ thật

nhanh và ngay ngắn rõ ràng, trên mười hai con đường đều không bị trì trệ một

chút nào.

Hồng y giáo chủ Creed đi đến bậc thang.

"Bái kiến Hồng y giáo chủ."

Toàn bộ hộ vệ xung quanh một tay đặt trước ngực, đội trưởng của đội hộ vệ là

một ông lão, trên người mặc áo giáp phong cách cổ xưa và tràn đầy dấu vết của

thời gian, cánh tay trái đang treo một cái khiên tròn, bên hông dắt một thanh

đoản đao, ông ta đứng ở nơi đó, tựa như là một ngọn núi sừng sững, chắn ở

trước đại điện.

Ông ta chính là đội trưởng đội hộ vệ của Đại Tế Tự, Mobiteng. Benda, đã đảm

nhiệm qua công việc bảo an cho bốn nhiệm kỳ Đại Tế Tự.

"Thưa ngài, xin cho phép ta đi thông báo trước."

"Không cần, ta trực tiếp đi vào gặp Đại Tế Tự là được, không cần vì ta mà đóng

cửa đại điện, dù sao thì tất cả mọi người đều là vì công việc."

"Được rồi, thưa ngài."

Mobiteng xoay người, khiên tròn trên cánh tay trái phóng ra một luồng ánh

sáng, phía trước xuất hiện một con đường mới, chỉ có điều viên gạch phía dưới

nó là màu vàng.

Trong lúc Đại Tế Tự đang xử lý công vụ, những yêu cầu xin gặp có cấp bậc cao,

có thể mở một lối đi riêng.

"Mobiteng, nếu ta không nhớ lầm thì cháu trai của ngươi bây giờ cũng đang ở

trong Cánh Cổng Luân Hồi có đúng không."

"Đúng vậy, thưa ngài Hồng y giáo chủ."

"Chắc hẳn nó cũng là đứa trẻ cực kỳ ưu tú."

"Đúng vậy, nó đã được tuyển chọn để trở thành vật dẫn cho ngài Gaitanbert trở

về."

Nghe được câu này, ánh mắt Creed ngưng lại, nói: "Ngươi cũng đành lòng làm

vậy sao?"

"Con cái của nhà ai cũng đều là những đứa trẻ."

Creed nhẹ gật đầu, con đường hoàn toàn hiện ra, ông ta cất bước đi vào.

Nhìn xem người đi tới đi lui trên mười hai con đường kia, lại nhìn về Đại Tế Tự

đang ngồi sau bàn đọc sách giải quyết mọi chuyện lộn xộn một cách có đầu có

đuôi, Creed không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Công việc của Đại Tế Tự, thật sự không phải là việc cho con người làm."

"A, phải vậy không?"

Creed nghe được âm thanh, nghiêng đầu, phát hiện bên ngoài con đường mà

mình đang đứng, có một cái quầy bar nhỏ, quầy bar có dạng một hình tròn lõm

xuống, bốn phía có sóng nước dập dờn.

Đại Tế Tự Norton đang ngồi ở trong, bên tay trái cầm một tách trà, bên tay phải

thì có một điếu xì gà đang đốt, cả hai đều bay lên khói trắng.

Mà ở trên đùi đại tế tự, có một quyển sách đang mở....

Creed nhìn về phía Đại Tế Tự đang ngồi làm việc trên bàn đọc sách ở phía xa

rồi sau đó, lại dời ánh mắt về phía này, trên mặt của ông ta, lúc này lộ ra vẻ mặt

hoảng sợ.

"Creed, ngươi nói đúng, đây quả thật là công việc không phải cho người làm,

cho nên Đại Tế Tự Rasma cũng không làm nữa, ha ha, ngồi đi."

Creed mở rộng bước chân về trước, một tầng kết cấu lan ra ngoài, kết giới bị

mở ra, chờ đến khi thật sự bước vào bên trong, phát hiện phía trước là một cảnh

xuân sáng rỡ, Creed đã đứng ở bên trong.

"Thưa ngài, tôi muốn xem sách cổ."

Norton duỗi ra ngón tay chọc nhẹ vào vị trí huyệt thái dương, nói: "Suốt ngày

xem sách cổ, dễ khiến cho đầu óc bị rỉ sét, ta thích xem tác phẩm của những

người đương thời, đương nhiên, trong mắt các ngươi có lẽ tác phẩm của những

người đương thời có thể thiếu đi sự lắng đọng và chọn lọc của thời gian, nhưng

ta thích tìm kiếm cảm giác nhìn thấu rõ ràng từ trong này.

Thần Giáo khó mà tránh khỏi đặc tính tồn tại càng lâu thì sẽ càng trở nên mục

nát, cho nên ta cần tìm kiếm những tư tưởng mới mẻ và cảm giác đối nghịch với

cái với sự cũ kỹ mốc meo trên người của mình.”

"Ngài nói đúng lắm, ngài có thể đề cử sách mình xem cho tôi, tôi cũng sẽ xem

thử."

"Hay là quyển sách này đi, ta vừa xem xong, vẫn còn cảm giác phấn khích."

Norton đưa quyển sách « Tia Nắng Ban Mai Cô Độc » này đến trên đùi Creed,

"Đúng rồi, tác giả của bộ sách này vẫn còn chưa viết xong, nếu ngươi cũng đã

đọc, vậy tuần sau ngươi đừng quên đi đến nhà hắn rồi đưa cho hắn chút ít

Naru."

"Đưa Naru?"

Naru, là tiền tệ thế tục lưu thông ở khu vực Saint Andis, không phải là phiếu

điểm.

"Ừm, không cần phải đưa nhiều, hắn thiếu ngân hàng một số tiền lớn, bây giờ

tiền thù lao xuất bản cũng chỉ đủ để hắn chi trả tiền lãi ngân hàng,

Ngươi đưa Naru, đủ để hắn sống một tháng là được, nhớ kỹ, chỉ cần vừa đủ,

không được có dư."

"Vì sao phải làm vậy?"

"Ngươi không phát hiện sao, phần lớn những tác giả đều thành danh bởi vì các

tác phẩm mà hắn sáng tác lúc bần hàn, cho nên, để hắn vẫn có thể sống sóng

nhưng lại sống không quá dư dả, hắn sẽ có thể cho ra những tác phẩm có chất

lượng đều đặn."

"Thì ra là như vậy, tôi đã hiểu, ngài yên tâm, tôi sẽ tự mình đi."