Số 13 Phố Mink

Chương 1312: Hoảng sợ (1)



Lái xe trở lại trong thành phố, Neo nhìn thấy quán cà phê ở dọc đường ngoài

cửa sổ còn mở cửa, mở miệng nói:

"Ta muốn uống cà phê."

Karen đang lái xe trả lời: "Trung đội trưởng, tôi tin tưởng năng lực của ngài,

nhưng ngài cũng phải suy nghĩ cho mấy cô tiểu thư ở bên trong quán cà phê một

chút chút."

Bây giờ đã là rạng sáng, quán cà phê còn kinh doanh vào cái giờ này thì chắc

chắn không phải là quán chỉ bán cà phê đàng hoàng.

Mà ngực của Neo hầu như đều đã bị xiên nát, có thể tưởng tượng một khi một

vị tiểu thư lột quần áo của Neo ra chuẩn bị phục vụ thì vẻ mặt sẽ hốt hoảng

dường nào, rất có thể sẽ để lại bóng đen trong công việc của họ.

"Ta chỉ đơn giản là muốn uống một tách cà phê mà thôi, ta khát nước, giúp ta

mua một chút đi."

"Trong xe có nước."

"Ta đang chảy máu rất nhiều, muốn uống thứ gì có chút hương vị, nhớ thêm

nhiều đường một chút."

Karen giảm chậm tốc độ xe, nhưng không ngừng xe lại.

"Ta sẽ giúp cậu mang chiếc xe này đi cải tiến."

Xe ngừng.

Karen tháo dây an toàn, xuống xe, chỉ sau chốc lát thì đã bưng một ấm pha cà

phê và một cái cốc cà phê quay trở vào trong xe.

Trước hết tự rót cho mình một cốc, sau đó trực tiếp đưa luôn cái ấm cà phê cho

Neo.

Neo khó khăn mà bưng lấy cái ấm, trực tiếp đổ cà phê trong ấm vào trong

miệng của mình.

Karen vừa uống cốc cà phê trong tay vừa lưu ý hàng ghế xe sau, anh ta đang rất

lo lắng lúc Neo uống cà phê thì cà phê sẽ chảy ra từ trên người của Neo giống

như vòi hoa sen.

Neo tức giận nói: "Ta đã bảo sẽ đem nó cải tiến giúp cậu thì chắc chắc cũng sẽ

thay đệm ngồi mới rồi."

"Tôi tin tưởng ngài mà, trung đội trưởng."

"Ta có thể giao tiếp được với Giáo Hoàng điên không nhỉ?" Neo hỏi, "Tựa như

là lúc trước ta cãi nhau với Philias vậy, bây giờ ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nói

nhảm của lão già Dị Ma Khát Máu kia thôi, cảm thấy còn có chút... Cô đơn."

"Có lẽ cũng không thể, tôi cảm thấy đây chính là một loại vật tổ, chỉ có điều

vừa lúc là chính hình ảnh của bọn họ mà thôi."

"Được rồi, nói cách khác, hiện tại ta và cậu đều giống nhau rồi? Bí mật giữa hai

chúng ta lại thêm một tầng nữa."

Karen lắc đầu, nói: "Không giống."

"Không giống ở chỗ nào? "

"Bối phận không giống."

"Bối phận? "

"Ông nội sau lưng của tôi và Giáo hoàng điên sau lưng của ngài, trên sự nhận

biết về cảnh giới, hẳn là bình đẳng với nhau, nên tính rằng họ cùng thế hệ, ngài

tán thành chứ?"

"Ừm, tán thành."

"Tôi là cháu trai của ông nội tôi, mà Giáo Hoàng điên đã sống cách nay một

nghìn năm, ngài là truyền nhân đời thứ mười mấy? "

"Ha ha." Neo ực một hớp cà phê, "Xem ra tối nay ta thật sự đánh cậu rất đau

nhỉ."

"Còn có một điểm không giống nhau."

"Ở điểm nào?

"Ông nội tôi còn sống, còn Giáo hoàng điên đã chết từ lâu."

"Khác nhau ở đâu chứ, dù sao cũng đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không

phải sao? "

"Không giống, sau khi ngài bị bại lộ ra ngoài, vẫn là chết chắc, sau khi tôi bị bại

lộ ra ngoài, thì phải được đưa đến Giáo Đình ở đại khu Dinger, nuôi dưỡng

riêng."

"Ha ha ha." Neo đưa tay sờ sờ cà phê đang chảy tràn ra ở trước ngực, nói: "Lần

sau tìm một cơ hội, so tài một lần nữa đi, chờ ta dưỡng thương xong."

"Lần đánh nhau này, tôi được lợi rất lớn."

Karen không phải là đang nịnh nọt, mà là đang trần thuật lại sự thật, sau khi anh

Trật Tự Hóa xong vẫn là đang dựa theo phương pháp kiểu "Tiệm bách hóa" lúc

trước để chiến đấu, Neo dạy cho anh hình thức chiến đấu thật sự.

"Cho nên?"

"Được rồi, đợi đến khi ngài dưỡng thương xong, chúng ta sẽ tiếp tục."

Lúc Muri đi ra từ trong cao ốc giáo vụ của đại khu thành phố York, nhìn thấy

một chiếc xe tang đang đỗ ở bên đường chờ đón mình.

Cậu ta đến đây một cách âm thầm, nếu như lộ ra thân phận con cháu gia tộc

"Benda" của mình, lúc này chắc chắn sẽ nhân viên liên quan của đại khu thành

phố York tới tiếp đón.

Cấp bậc của ông nội cậu ta cũng không tính là tối cao, nhưng làm đội trưởng

đội hộ vệ của Đại Tế Tự, giống như là thư ký hay là tài xế của Thị trưởng thành

phố vậy, không thể dựa theo cấp bậc để tính toán lực ảnh hưởng.

"Chào ngài Muri, tôi nghe theo lệnh của thiếu gia đến đây để đón ngài, chỗ ở

cũng đã được sắp xếp xong xuôi."

"Được rồi, ngươi xưng hô như thế nào? "

"Ngài có thể gọi tôi là Alfred, tôi là người hầu nam thứ nhất của thiếu gia, tiếp

theo trên phương diện sinh hoạt, nếu ngài có nhu cầu gì thì có thể liên hệ với

tôi."

"Alfred? " Muri suy nghĩ một chút, "Anh cũng là tiểu đội chúng ta một viên, tôi

có xem qua danh sách thành viên."

"Đúng vậy, ngài Muri, ta là một thành viên trong đội, tôi gia nhập vào tiểu đội

để có thể thuận tiện cho tôi phục vụ mọi người tốt hơn."

"Không, không phải vậy, Karen cũng sẽ không rảnh rỗi mà làm chuyện nhạt

nhẽo như vậy, tôi tin tưởng rằng ngài Alfred chắc chắn cũng không bình

thường."

"Tôi nghĩ, điểm không bình thường nhất của tôi đó là sự trung thành."

Muri ngồi lên xe tang, vốn dĩ vị trí cái lỗ to ở trong thùng xe để đặt quan tài thì

lúc này có để không ít đồ ăn.

"Tôi có thấy màn phỏng vấn của Karen, anh ta nói xe tang đại diện cho cội

nguồn mà chúng ta không thể quên, đúng không? "

"Đúng vậy, thiếu gia vẫn luôn là một người có tư tưởng rất thâm thúy."

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

Alfred lái xe tang vào trong chung cư Ellen, mẽ của Healy và hai người thím

cũng đã chờ sẵn ở bên trong.

Alfred đi tới hỏi: "Đã dọn dẹp phòng ốc xong chưa? "

"Thưa ngài, đã dọn dẹp xong, rất là sạch sẽ." Mẹ của Healy cung kính trả lời.

Muri mở cửa phòng của mình ra mà đi vào, bên trong thật sự vô cùng sạch sẽ,

mặc dù không phải ở trong biệt thự, mặc dù cũng không có bãi cát hay bờ biển,

nhưng khi đến một nơi xa lạ mà ngay lập tức có thể có một trụ sở sạch sẽ ấm áp,

đã rất tốt.