Số 13 Phố Mink

Chương 1314: Hoảng sợ (3)



"Ta vốn cũng không biết mà." Pall nhìn xem Alfred, "Lúc trước khi đi thám

hiểm, vì tranh đoạt một món Thánh khí không tệ, ta có đánh một trận cùng với

một tên tự xưng là họ Benda."

"Không đánh nhau thì không quen biết? "

"Không, hắn mà cũng dám cướp đồ mà ta nhìn trúng nên bị ta đốt thành tro."

"Vậy vừa rồi cô có ý gì? "

"Ai, chỉ là nhớ tới năm đó mà thôi, hơi xúc động một chút."

Pall mở bàn chân mèo ra, một quả cầu lửa óng ánh xuất hiện.

Kevin rụt rụt đầu xuống phía dưới.

"Không phải đã nói trước rồi sao, việc ta có thể nói chuyện có thể công khai với

mọi người trong tiểu đội, không có vấn đề gì chứ? "

"Ngoại trừ dòng họ của cô."

"Ngay cả tên của ta cũng đã bị Karen sửa lại, còn nhắc đến dòng họ gì nữa? "

"Dựa theo phong tục, sau khi cưới phải đổi theo họ nhà chồng."

"Ngươi là đang nói đến Eunice. Inmerais? "

"Ha ha."

Alfred cười.

Kevin cũng cười.

"Đêm nay Karen muốn sẽ làm món cá đấy." Pall mới không thèm để ý đến hai

tên này, cô chỉ để ý đến món cá của mình.

"Đúng vậy, tôi có chuẩn bị rất nhiều cá." Alfred nói.

Pall liếm môi một cái: "Ngươi không phát hiện sao, Karen càng lúc càng trở nên

lười, rất nhớ lúc cậu ta còn ở phố Mink, Karen hầu như mỗi ngày đều sẽ tự

mình xuống bếp nấu cơm.

"Ta tin tưởng trong lòng thiếu gia cũng rất nhớ đến khoảng thời gian trước kia."

"Đội trưởng."

"A, cậu đến rồi sao, ngồi đi."

"Đội trưởng tối hôm qua ra ngoài, hôm nay đã nghỉ ngơi tốt rồi chứ? " Muri hỏi.

"Cũng không tệ lắm, ngoại trừ trên người có vài chỗ còn hơi đau."

Karen bưng ra hai bát hoành thánh, còn có ba lồng tiểu long bao cùng với một

lồng xíu mại hấp và một chút sủi cảo.

Muri nhìn xem mấy món ăn trước mặt, nói: "Thật không nghĩ tới tài nghệ nấu

nướng của đội trưởng ngài còn tốt đến như vậy."

"Chỉ là vì muốn để cho món ăn hợp khẩu vị của mình thôi, trên đường đến đây

có thuận lợi không? "

"Cực kỳ thuận lợi, người trong nhà đến bây giờ cũng không biết tôi đang ở

thành phố York."

"Vậy đợi lát nữa có cần gọi điện về nhà không? "

"Được rồi, lát nữa tôi ra ngoài gọi điện thoại công cộng về nhà

"Có chuyện muốn nói cùng với cậu một chút, tiểu đội chúng ta mặc dù tạm thời

không cần thiết phải thiết lập vị trí phó đội trưởng, nhưng ta hi vọng cậu có thể

gánh vác chức trách của phó đội trưởng."

"Được rồi, tôi đồng ý."

"Ừm, ăn điểm tâm đi, buổi sáng cậu có thể vào phòng sách của ta để đọc sách,

hoặc là đi dạo một vòng xung quanh đây, ta có cảm giác có thể sẽ phải ngủ bù

một chút."

"Để tôi đi cùng với Alfred đón những người khác."

"Cũng có thể."

Sau khi dùng xong bữa sáng, Karen mở vòi nước cho đầy bồn tấm, đợi sau một

hồi xem như là để tiêu hóa thức ăn, Karen cởi sạch quần áo ngồi vào trong bồn

tắm.

Nhắm mắt lại, sức mạnh Ánh Sáng bắt đầu không ngừng chuyển động ở trong

cơ thể của mình.

Từng mảng máu bầm trên người Karen bắt đầu tràn ra ngoài, rất nhanh sau đó

thì màu nước trong bồn tắm trở nên đen sậm.

Karen thì mở mắt ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng người lên xả nước bẩn

trong bồn đi, sau đó cọ rửa bồn tắm một chút, ngồi vào trong xả nước tắm lại

một lần nữa.

"Sớm biết thế thì nên để đội trưởng nói ra phương pháp thứ nhất, dù sao thì nuốt

vào rồi sau đó trực tiếp Trật Tự hóa..."

Đột nhiên, một cơn giác đói bụng cồn cào đánh tới.

Một tay Karen nắm chặt lồng ngực của mình một tay khác thì nắm lấy thành

bồn tắm.

"Đáng chết, ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến sao, vừa nhắc đến thì đã nổi

cơn nghiện? "

Cảm giác cơn đói bụng cồn cào còn đang không ngừng mà giày vò Karen,

Karen chỉ có thể yên lặng cắn răng, đấu tranh với cơn nghiện trong lòng mình.

"Tiểu thư, hai cái băng rôn đặt làm đã lấy về rồi." Healy ôm băng rôn đi tới.

"Được rồi, mông lớn, treo ở giữa sân, là vị trí ở trước nhà kho, liên hoan chắc

chắn sẽ được tổ chức ở trong sân sau."

"Vâng, tiểu thư."

Healy làm việc rất lưu loát, rất nhanh đã treo xong băng rôn.

Pall ngồi ở trên lưng Kevin thì thầm: "Nhiệt liệt chúc mừng tiểu đội Đòn Roi

Kỷ Luật của Karen được thành lập! "

Bên dưới cùng của hai cái băng rôn đều có một cái dấu chân mèo được phóng

to.

Một băng rôn bên còn lại đó là: "Một hành trình vĩ đại sẽ được xuất phát từ nơi

này! "

"Gâu!"

Pall cúi đầu nhìn Kevin một chút, hỏi: "Ngươi nói cái gì cân đối chứ? "

"Gâu."

"Còn có gieo vần, gieo vần ta biết, cân đối là có ý gì, một kiểu cỡ chữ là thế

nào? "

"Gâu."

"Ngươi nói đây là thói quen ngôn ngữ mà Alfred nghiên cứu ra được à? Ngươi

đang cảm thấy do ta thiết kế không tốt sao?

Kevin nhẹ gật đầu.

"Không quan trọng, cũng không có khả năng mấy loại chữ viết mà Karen viết ở

trên bút ký để viết lên băng rôn đâu, có ý nghĩa dễ hiểu là được rồi.

Kevin lại gật đầu một cái.

"Đi, chúng ta đi xem Karen thế nào rồi, buổi sáng lúc ta nhìn thấy rất nhiều máu

bầm ở trên người cậu ta thì ta rất giật mình đấy.

Pall cưỡi Kevin đi vào trong phòng ngủ.

"Bé Karen, cậu lại đang tắm rửa sao, cậu là đang hồi hộp sao sao, đợi chút nữa

sẽ phải đối mặt với tất cả thành viên trong tiểu đội của cậu? Không cần phải hồi

hộp nha, hít sâu, bình thản một chút là được rồi, dù sao thì cậu cũng là người

mạnh nhất ở trong tiểu đội mà, cậu phải có niềm tin chứ.

Lúc trước khi ta còn làm đội trưởng của tiểu đội thám hiểm, mới đầu ta cũng

cảm thấy rất hồi hộp, về sau dần dần cũng thành thói quen, bất cứ việc gì đều

cần có một quá trình thích ứng.

Ngay từ đầu lúc ta nói chuyện ở trước mặt mọi người thì vẫn còn rất lắp bắp

đấy, về sau thì có thể trôi chảy sai khiến Bernard đi chấp hành nhiệm vụ nguy

hiểm nhất, nhưng hắn ta cũng là người xấu sống dai, vẫn luôn không chết được.

Thấy Karen vẫn không có trả lời lại, Pall tò mò vươn chân mèo lên, vặn chốt

cửa nhà tắm.

"Karen, cậu đã ngủ thiếp đi rồi sao? "

Nghe được tiếng mở cửa ở sau lưng, Karen ngồi trong bồn tắm vô ý thức quay

đầu nhìn lại.

Lúc này trong hai tròng mắt của Karen, tràn ngập một màu đen dục vọng

Pall trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, Pall "Ôi" một tiếng, trực tiếp ngã lăn xuống mặt đất.

Bởi vì Kevin lúc trước vẫn luôn đang chở cô ở phía trên, trực tiếp nằm sấp

xuống, từ đầu đến bốn chân và ngay cả cái đuôi đều mọp sát xuồng sàn nhà, cơ

thể đang không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn ra bọt màu trắng.

Một cảnh tượng bên trong ký ức của nó, bỗng nhiên hiện ra:

Bên trên Ngai Vàng Trật Tự uy nghiêm và vĩ đại, có một vị khổng lồ đang ngồi,

mặt của hắn, giấu kín ở bên trong hư không vô tận.

Nhưng ánh mắt của hắn, lại giống như là có thể xuyên thấu tất cả mọi sự cản

trở, trực tiếp soi rọi vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, cho dù là ngươi là thần.

Ở trước mặt của hắn ta, những vị thần và người bình thường khác, cũng không

hề có gì khác nhau.

Nhất là câu nói tiếp theo mà hắn nói ra, giống như là một dấu ấn đáng sợ, in dấu

thật sâu ở trong linh hồn của Kevin, để trong vô số năm tháng trôi qua, trở thành

hồi ức mà nó không muốn nhớ lại,

Bởi vì vào khoảnh khắc đó, nó cảm thấy mình thật sự sẽ kết thúc.

Đó là một câu mà khiến cho cả Thần phải run rẩy:

"Ranedal, ta đói."