Số 13 Phố Mink

Chương 1316: Tổn thương lẫn nhau (2)



Tay của Karen, chụp vào Thiên Mị, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự ở xung quanh

bắt đầu rung động một cách điên cuồng, bọn chúng giống như đã không thể tiếp

tục chờ đợi thêm nữa.

Nhưng sau đó Karen dừng tay lại.

Thần khải của ta, tại sao lại quyết định không nghe theo lời nói của Thần Trật

Tự, kiên trì đi trên con đường của mình? Bởi vì ta kiên trì với suy nghĩ thực tiễn

mới là con đường duy nhất để kiểm chứng chân lý.

Thần mục của ta, tại sao phải dời Thần sang nơi khác, đặt tín ngưỡng của mình

lên trên tế đàn? Bởi vì ta không nghĩ rằng trên thế gian này có Chúa cứu thế hay

Ngọc Hoàng Thượng đế.

Dis không tiếc mà tự cho nổ mảnh vỡ Thần cách của mình, không tiếc phải

chìm vào trong giấc ngủ say, cũng phải trải đường cho mình, ông ấy vì điều gì

mà làm vậy? Nếu như chỉ đơn giản là muốn để cho mình đuổi theo bước chân

của Thần Trật Tự, vậy thì ông ấy hoàn toàn có thể bước vào Thần Điện, dùng

thân phận Trưởng Lão Thần Điện để cung cấp sự nâng đỡ và che chở lớn nhất

cho đứa cháu trai như mình.

Nếu như mình khuất phục, chờ đến sau này trở về nhà, đánh thức Dis, có lẽ Dis

cũng sẽ vô cùng thất vọng nhỉ.

Karen hít sâu một hơi, kiên cường mà ngẩng đầu.

Ta đã từng nói, phía trên của Tín ngưỡng không nên có Thần xuất hiện.

Ta đã từng nói, hắn ta sai.

Ta đã từng nói, ta sẽ bước lên con đường thuộc về chính mình.

Thần Trật Tự vô cùng hùng mạnh, nhưng hắn ở trong mắt của ta, là một kẻ thất

bại.

Là một kẻ thất bại cho nên hắn thất bại, đây không phải là một điều rất bình

thường hay sao?

Tại sao ta phải bởi vì một kẻ thất bại mà phủ định khả năng chiến thắng của

mình?

"Ha ha..."

Karen cười.

Lúc trước anh đã từng nói, thứ mà Alfred nghiên cứu và sùng bái, thật ra cũng

không phải là chính mình, bởi vì những lời nói mà bản thân mình ghi lại trên

bút ký, vốn cũng đều không phải là bản gốc do mình nghĩ ra...

Thứ làm cho Alfred mê mẩn, là một cái tư tưởng vĩ đại khác, mình chỉ là một

người truyền bá, là một môi giới.

Mình, thật ra cũng không vĩ đại đến như vậy.

Hoặc có thể nói nói, thật ra mình cũng giống như Alfred vậy, đều đang kiên

định mà bước đi trên con đường này, bởi vì tin tưởng nó cho nên mới sẽ có

dũng khí đi chứng minh nó.

Nó vững chắc, nó chính xác, nó vĩ đại, nhưng đó là nó… Chứ không phải là

mình

Mỗi một câu, một đạo lý, một hệ tư tưởng, không phải chỉ đọc hiểu câu chữ,

cảm nhận được một hàm ý bên trong thì sẽ có thể triệt để dung hòa bản thân

mình vào.

Cũng cần phải nỗ lực, cũng phải nên rèn luyện, cũng nên... Đổ máu.

Karen bỗng nhiên lui người lại, cả người ngã sấp xuống, Xiềng Xích Trật Tự

đang giam cầm Thiên Mị cũng thả lỏng ra, Thiên Mị được tự do, nhưng bây giờ

nó cũng không dám chạy trốn, chỉ là tiếp tục cuộn mình ở trong góc mà run lẩy

bẩy.

Cảm giác đói bụng càng lúc càng trở nên mãnh liệt, Xiềng Xích Trật Tự ở bốn

phía lúc này cũng trở nên nóng nảy.

Karen nhấc bàn tay phải của mình lên, một chùm sáng của Ngọn Lửa Ánh Sáng

xuất hiện ở trong lòng bàn tay, sau đó anh đưa ngọn lửa này đến trước ngực, để

ngọn lửa tràn vào trong cơ thể của mình.

"Hít…. hà…!!!"

Karen đau đến nỗi cuộn mình lại, đốm lửa Ánh Sáng nhỏ bé này đang thiêu đốt

linh hồn của mình.

Đây không phải là biện pháp gì quá cao siêu, phần lớn những kẻ nghiện đều đã

từng thử qua phương pháp này, tự gây đau đớn để đánh lạc hướng sự chú ý của

bản thân

Chỉ có điều là Karen chơi cách này cao cấp hơn, thay vì khiến cho thể xác đau

đớn, trực tiếp nhằm vào linh hồn của mình.

Cảm giác tự mình nướng cháy linh hồn của mình, lúc vừa mới bắt đầu đã đau

đớn đến nỗi không muốn sống nữa.

Nhưng Karen còn chưa từ bỏ, vừa thừa nhận sự đau đớn khó tả vừa tiếp tục duy

trì ngọn lửa kia tiếp tục đốt.

Xiềng Xích Trật Tự bên người Karen vào lúc này cũng bắt đầu đau đớn mà

cuộn lại, bắt đầu không ngừng lắc lư vung vẩy.

"Còn có đói bụng không....

"Ngươi tiếp tục đói xem..."

"Để cho ngươi tiếp tục đói này..."

Karen đau đến nỗi nước mắt nước mũi cũng đã hoàn toàn mất khống chế, tai

mắt mũi miệng đều đang có máu tươi không ngừng tràn ra, nhưng lúc này anh

lại đang hé miệng cười.

"A, tiếp tục dụ dỗ ta à..."

"A, tiếp tục ép buộc ta à..."

Karen nằm sấp xuống sàn, hai tay chống xuống gạch men, nhìn những dòng

máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống từ trên người mình rồi lan ra trên nền

gạch, gương mặt dữ tợn nói "A, cả hai chỉ tự tổn thương lẫn nhau mà thôi!"

"Hoan nghênh hai vị đã đến thành phố York."

Muri đứng trước cửa của cao ốc giáo vụ, tiếp đón Mas cùng với Blanche.

Khác biệt với Muri chỉ cầm theo một cái vali hành lý, bên trong cũng chỉ là

đoản đao cùng với tấm khiên chắn, Mas mang theo sáu cái rương hành lý,

Blanche thì mang theo mười cái, mà lại đều là vali loại to.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến đặc thù nghề nghiệp của họ, Trận

Pháp Sư cùng với Mục Sư cần có vật liệu khá nhiều, bên trong cũng có mang

theo thì cũng không cần phải tìm mua thêm ở thành phố York, mà Blanche là nữ

nên việc có nhiều hành lý cũng là một chuyện có thể giải thích.

Mặc dù trong tính cách của cô có sự thận trọng của một vị Mục Sự, nhất là khi

so sánh với Ashley, vẻ thận trọng và tài trí của cô, đương nhiên, những thứ này

cũng rất cần có quần áo và trang sức phù hợp để đi kèm.

Mas cười nói: "Tôi luôn cảm thấy lời hoan nghênh này nói ra từ miệng của anh,

cảm giác nó cứ là lạ thế nào ấy."

Muri lơ đễnh nói: "Ai bảo tôi đến đây sớm hơn các người cơ chứ."

Sau khi chất hành lý lên trên xe tang, vốn dĩ cái hốc to để đặt quan tài cũng

không chứa hết được hành lý, cũng may là không gian để ngồi trong xe tang

cũng rất lớn, trái lại cũng không chật chội đến nỗi chen chúc nhau mà ngồi.

Alfred lái xe đưa bọn họ đến chung cư Ellen để dọn vào, chờ sau khi hai người

dọn dẹp hành lý xong, lại chở bọn họ đến Nhà Tang Lễ.

Một chiếc xe taxi dừng lại ở phía trước, ở trên có hai người bước xuống, là

Richard và Memphis.

Alfred dừng xe tang lại, cháo hỏi bọn họ: "Hai người đi cùng nhau à?"

"Đúng thế, tôi đến cửa hàng điểm tâm để đi dạo, vừa lúc gặp phải Memphis

cũng đến nơi đó để đi dạo, tên này thật là xấu tính, lúc trước tôi nói muốn mời

hắn cùng đến cửa hàng điểm tâm để đi dạo một vòng thì hắn cứ khăng khăng từ

chối, thì ra là do ngại, cho nên tự mình lén đi, làm sao vậy, chả nhẽ là sợ thời

gian của mình ngắn hơn tôi sao?"

Ngài Memphis đứng ở bên người Richard, nét mặt có vẻ rất bình tĩnh.

Richard tiếp tục nói: "Ai, nếu như không phải sợ trễ giờ tập hợp của tiểu đội thì

tôi thật sự rất muốn so tài với hắn ta một lần đấy ha ha."

Thật ra thì Richard vốn cũng chẳng phóng đãng là bao, chẳng qua là từ bé bị

người trong nhà bảo hộ rất tốt, là một vị công tử sau khi ra xã hội thì bị đám

người trong tiểu đội chó săn kia làm hư, nghĩ lầm rằng cửa hàng điểm tâm mới

là biểu tượng cho sự trưởng thành của đàn ông.