Số 13 Phố Mink

Chương 1327: Nguyền rủa của Nữ Thần (1)



Một cái chăn gấp lại đệm sau lưng, Neo dựa vào chăn mà ngồi, trước mặt có để

không ít tài liệu.

Trông thấy Karen trở về, hắn ngẩng đầu, cười hỏi: "Phối giống thành công rồi

à?"

"Lúc ngài ở cùng với tiểu thư Irina đếu cư xử như vậy sao?"

Neo liếc mắt nhìn Karen, nói:

"Ta không tin lúc cậu ở cùng với vị hôn thê của mình mà còn có thể nghiêm túc

và chuẩn mực như vậy."

"Làm xong việc rồi, ông lão nằm trong phòng bệnh sát vách có bối cảnh gì?"

"Ông ta à, ông ta chỉ là một bình tương Wien mà thôi."

Câu này là một câu châm ngôn của người Wien bản địa, trong ẩm thực, người

Wien thường có thói quen món gì cũng đều có thể thêm tương vào để ăn cùng,

cho nên hình dung một người là "Tương Wien" thì có ý chỉ rằng người đó là

một tên lưu manh.

"Là như vậy sao."

"Đúng vậy, nhưng có một vài loại tương chỉ có thể dùng chung với bánh mì thô,

có vài loại tương lại có thể được xuất hiện trên bàn ăn của Nữ vương, ông ta

sống khá tốt, có một người thầy tốt, một người vợ tốt, con cái cũng rất tốt.

Nói như thế nào đây, có phần trình độ như vậy, cũng là nhân vật lợi hại, cũng

giống như Richard vậy."

"Học sinh của ông ấy… "

"Cô gái kia quả thật rất có tiềm lực... không, không thể nói rằng rất có tiềm lực,

cô ta bây giờ đã rất ưu tú, gia tộc Newren là một gia tộc rất có danh vọng ở

trong Nguyên Lý Thần Giáo, chỉ có điều là do cha của cô ta cưới một người

người phụ nữ không nên cưới mà sinh ra cô ta, nên dẫn đến cha và cô ta đều bị

trục xuất ra khỏi gia tộc từ lâu."

"Người phụ nữ không nên cưới?"

"Cha của cô ấy cưới mẹ kế của chính hắn ta, ngay khi ông nội của cô ta vẫn còn

sống.

Ha ha, cho nên đừng nói đến đám học giả của Nguyên Lý Thần Giáo kia, ngay

cả người trong xã hội bình thường cũng rất khó mà chấp nhận việc này."

"Ừm."

"Tóm lại, cũng không tệ đúng không, a, ý của ta là nói đến cô gái kia."

"Đúng thế.

"Chỉ có điều là vóc dáng cũng không dễ nhìn, nhưng cũng không quan trọng,

cộng sự khác phái nếu quá xinh đẹp cũng không thích hợp, như vậy thì vị hôn

thê của cậu mới có thể yên tâm."

"Đội trưởng, tôi còn có một vài việc cần phải trao đổi với ngài một chút."

"Ừm, cậu nói đi."

Karen nói lại những việc lúc nãy cho đội trưởng nghe. "Được rồi, ta đã biết, ta

sẽ giúp cậu sắp xếp, những chuyện bị ăn miếng trả miếng kia cũng không cần

phải lo lắng, giống như cô gái kia đã nói, những tiểu đội khác có thể sẽ gặp phải

những việc này, nhưng tiểu đội của cậu sẽ không.

Có đôi khi, trong tiểu đội có quá nhiều công tử cùng đại tiểu thư thì rất dễ dàng

kéo lùi bước chân của tiểu đội, nhưng bọn họ cũng là một sự bảo đảm, nếu như

thật sự có chuyện nguy hiểm, lực lượng cứu viện chắc chắn sẽ tới rất nhanh.

Phải biết quý trọng tiểu đội bây giờ của cậu, một đám công tử và tiểu thư có

thực lực, tâm tính, tố chất chuyên nghiệp cũng đều rất ưu tú, không biết bao

nhiêu tiểu đội trưởng của các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật khác đều hâm mộ mà

chảy nước bọt đấy."

"Tôi đã rõ."

"Hôm nay ta sẽ giúp cậu đưa tin, ngày mốt thì tiểu đội cậu lên đường khởi hành

đi, kết thúc nhiệm vụ sớm một chút để về sớm một chút, không ảnh hưởng đến

nhiệm vụ tiếp theo."

"Được rồi, tôi cũng hiểu mà."

"Cái nhiệm vụ này cũng rất béo bở đấy, ta chúc mừng cậu trước."

"Ngài nằm ở đây cũng được chia phần trâm hoa hồng mà."

"Ta biết, ta cũng tự chúc mừng chính bản thân ta, ảm giácnằm không ăn phần

trăm c thật thoải mái."

"Đúng vậy, bây giờ ngài quả thật là đang nằm."

"Cậu có thể kết thúc hành trình thăm bệnh của mình rồi đấy, tiểu đội trưởng."

Karen cười cười, cầm túi tài liệu đi tới cửa phòng bệnh, mở cửa, lại ngừng lại,

xoay người nhìn về phía Neo đang nằm ở trên giường bệnh, hỏi:

"Trung đội trưởng."

"Còn có chuyện gì?"

"Có phải ngày đã nhìn ra được nhiệm vụ này là một cái mồi câu từ sớm rồi hay

không?"

"Không nên nói xấu ta."

"Nếu không thì ngài làm sao lại tuyên truyền khắp nơi rằng chúng tôi chuẩn bị

đi trộm mộ? Còn trực tiếp đưa tư liệu ban đầu để cho Xinyali điều tra báo cáo

chứ? Vốn dĩ phần tư liệu này lúc đầu ngài phải bỏ ra năm mươi nghìn Phiếu

Trật Tự mới mua được đấy."

Neo nhìn xem Karen, giang tay ra:

"Ta đã nói rồi, tiểu đội của cậu cũng không cần lo lắng bị người ta ăn miếng trả

miếng đâu, càng không cần phải lo lắng cứu viện không tới kịp lúc, bởi vì tiểu

đội của cậu rất quý giá."

• • • • • •

Đi ra khởi khu phòng bệnh, đi vào bãi đỗ xe, mở cửa xe ra, ngồi xuống.

Muri hỏi: "Đội trưởng, xong việc rồi sao?"

"Ừm."

Karen đưa tay lắc lắc túi tài liệu ở trước mặt Muri, nói: "Đợi sau khi trở về thì

photo ra, mỗi người một phần, tất cả mọi người không được phép lười biếng,

mau chóng xem hết, mà phải xem cho cẩn thận vào."

"Vâng, đội trưởng. Tiếp theo chúng ta về Nhà Tang Lễ sao?"

"Không, đến trung tâm thành phố."

Dưới sự dẫn đường của Karen, Muri lái xe đến trước cửa bảo tàng gốm Lemar.

Karen xuống xe, Muri còn ngồi ở trong xe, thân phận thiếu gia nhà Benda

chuyển biến rất nhanh, cũng rất tự nhiên.

"Xuống đây đi, cùng vào uống ly rượu... A không, cậu phải lái xe, vẫn nên uống

trà đi, nhưng có thể ăn chút điểm tâm."

"Được rồi, đội trưởng."

Karen đẩy cửa ra đi vào, vừa lúc trông thấy ngài Lemar đang tô màu lên cho

một bức tượng của một đứa bé trai.

"À, Karen, ha ha ha." Lemar lập tức hô vào bên trong, "Selena, anh Karen của

em tới này."

Hô xong, Lemar nói với Karen: "Xế chiều hôm nay nó vốn định đến chỗ của

cậu đấy, điểm tâm cũng đã làm xong."

"Anh Karen!" Selena buộc tạp dề trên người chạy tới.

"Vị này là?" Lemar nhìn về phía Muri.

Karen giải thích nói: "Muri, một thành viên mới trong tiểu đội của tôi, gần đây

tôi cũng mới vừa được lên chức tiểu đội trưởng."

"A, chúc mừng cậu Karen, tôi biết rõ là tương lai của cậu sẽ rất tươi sáng mà."

"Anh Karen thật tài giỏi."

"Selena, đi rót nước và lấy mấy món điểm tâm mà em chuẩn bị ra đây đi."

"Được rồi, anh."

Lemar có chút bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Trước đó tôi còn muốn thử một miếng,

kết quả bị nó từ chối đấy, bây giờ thì hay rồi, là anh trai muốn ăn một miếng

điểm tâm do em gái mình làm còn cần phải dựa vào cậu."

"Ha ha."

"Hôm nay cậu đến đây việc gì không, Karen?"

Vào vấn đề chính, Karen cũng không còn đi vòng vèo, trực tiếp hỏi:

"Gia tộc Congers, ngài có biết không?"

" Gia tộc Congers?" Lemar suy tư một chút "Trách không được nghe quen tai

như vậy, tôi nhớ ra rồi, dao khắc của gia tộc tôi cũng có một phần công lao của

gia tộc này, đó là một cái gia tộc Phụ Ma rất xa xưa, hiện tại chắc cũng không

còn lại tiếng tăm gì nữa rồi?"

"Đúng thế."

Selena bưng trà lên, Muri tiếp nhận một ly trà.

"Cậu hỏi gia tộc này làm cái gì?" Lemar hỏi Karen.