Số 13 Phố Mink

Chương 1331: Chủ nhân mới của ngươi (2)



Alfred thì đi chợ đen tiến hành mua sắm, mua các loại thuốc men bổ sung là chủ

yếu, dựa thêm đầu người mà phân phát, đồng thời, toàn bộ tiểu đội, 10 người,

ngoại trừ Ventura ra thì những người khác đều có đạo cụ thanh tẩy hoặc chúc

phúc cấp cao, không ít người thậm chí còn giấu trên người vài món Thánh khí

cấp cao.

Karen lấy ra một đồng xu, ném về phía Alfred, đây là đồng xu mà thầy giáo

Pyro đưa tặng cho mình trong đợt huấn luyện thí luyện lần trước.

"Xem như là đồ ta cung cấp cho tiểu đội, lại từ tiểu đội cấp cho Ventura, anh

tính ra giá cả, đến lúc đó để dễ phân chia.

"Vâng, thiếu gia."

Cũng không phải là nói Karen muốn Ventura trả nợ, mà là trong quá trình chuẩn

bị phải xác định quan hệ lợi ích rõ ràng giữa "Đội ngũ" và "Cá nhân", tiếp đó

sau khi nhiệm vụ hoàn thành chia lợi nhuận thì mới có thể làm cho mọi người

đều vui vẻ chấp nhận.

Sau đó, Karen lại nghe một chút báo cáo, đợi đến sau khi mọi việc cũng đã

xong xuôi, thời gian cũng đã là tám giờ tối.

"Được rồi, ăn cơm đi." Karen đứng người lên, dẫn Alfred và Muri đi vào sân.

Đã trễ thế như vậy, chắc chắn cũng không có thời gian để tự chuẩn bị bữa ăn,

nhưng có vài loại đồ ăn không cần tốn quá nhiều thời giờ để chuẩn bị, ví như

... Lẩu.

Healy đã sớm cắt gọn đồ nhúng, lúc Karen đi ra, mọi người đã ngồi quây xung

quanh nồi lẩu.

Nồi lẩu rất lớn, chia ra làm hai phần, người có thể ăn cay ngồi ở một bên, kẻ

yếu thì ngồi ở một bên khác.

Karen cầm đôi đũa dài, kẹp một miếng dạ cỏ bò tươi cắt nhỏ nhúng vào trong

nồi lẩu đang sôi, đồng thời nói: "Ăn đi."

Phần lớn người ở đây đều là ăn lẩu lần đầu tiên, rất nhiều người học cách sử

dụng đũa, dù sao thì dao nĩa cũng không thuận tiện cho việc nhúng lẩu

Quan trong nhất chính là, tất cả mọi người đều đã quen với việc bắt chước hành

động của Karen.

"Mọi người có muốn uống chút gì không? " Healy đi tới hỏi.

"Nước đá."

"Nước đá."

"Tôi cũng muốn nước đá."

Mọi người hầu như đều muốn uống nước đá.

"Thiếu gia, ngài cần uống không? "

"Sữa đậu ướp lạnh."

"Được rồi, thiếu gia."

Bữa lẩu này ăn đến tận 12 giờ đêm, lúc bữa ăn cũng đã gần xong, Karen mở

miệng nói với tất cả mọi người:

"Mọi người sau khi thì trước hết hãy cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc dụng cụ mà

mình mang theo, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng ngày mai tám giờ chúng ta

sẽ tập hợp ở cổng của chung cư Ellen."

Karen giơ ly sữa đậu nành trong tay mình, đứng người lên:

"Nào, cầu chúc cho nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội chúng ta, thành công viên

mãn!"

"Thành công! "

"Thành công!"

Bảy giờ sáng, theo lý thuyết thì còn có thể ngủ thêm nửa giờ, dù gì thì khoảng

cách từ Nhà Nghi Xã đến chung cư Ellen cũng rất gần, lái xe mười mấy phút là

đến, đồ đạc dù sao cũng đã thu xếp xong, sau khi rời giường rửa mặt thì có thể

trực tiếp xuất phát.

Nhưng Karen vẫn rời giường vào lúc bảy giờ, không phải là bởi vì anh lo lắng

nên không nỡ ngủ, mà là con mèo trong nhà kia,

Năm giờ thì nó đã bắt đầu lục tung tủ tìm quần áo.

Đúng vậy, tìm quần áo…

Tiền tiêu vặt của Pall đều được Karen thông qua, chỉ cần không quá mức,

Alfred sẽ để cho con mèo này tiêu xài, cho nên, quần áo treo trong tủ của con

mèo này rất nhiều.

Ba cái tủ quần áo để trong phòng, Karen chỉ dùng một nửa, còn hai cái tủ rưỡi

kia đều bị nhét đầy bởi quần áo của Pall.

Bình thường thì Pall cũng không mặc quần áo, nhưng chuyện này cũng không

ngăn cả việc cô mua sắm thêm quần áo.

Karen ngồi ở trên giường, nhìn xem Pall nhìn vào trong gương đổi từng chiếc

mũ khác nhau, khóe miệng Karen nhịn không được mà nhếch lên

Lắc đầu, đứng dậy, đi rửa mặt.

Chờ đến khi Karen rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi mặc thần bào bước ra ngoài,

trông thấy Pall đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Cậu cảm giác bộ này thế nào? " Pall hỏi.

Mũ trùm đầu màu đen, một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, trên cổ treo một chuỗi

dây chuyền trân châu, chân trước có buộc một dải lụa.

Cho nên, nó thử lâu như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn bộ đồ giống như đúc với

tranh vẽ của nó ở trang viên Ellen.

"Rất không tệ."

Karen ôm Pall rồi đặt lên trên bả vai mình, vỗ vỗ đầu của cô: "Tóm lại, chú ý an

toàn."

"Ta biết mà."

Đi ra khỏi phòng ngủ, Alfred đã chuẩn bị hoàn tất, mọi thứ đều đã chất lên trên

xe.

"Thiếu gia, bây giờ chúng ta xuất phát sao? "

"Ừm, lên đường đi, bọn họ chắc cũng đã xuống lầu mà đợi sẵn rồi."

Alfred khởi động xe tang, Karen thì lái chiếc xe Pens second-hand của mình.

Lúc đến chung cư Ellen, mọi người quả nhiên đã chờ sẵn ở đây.

Philomena và Memphis bị Karen yêu cầu ngồi vào trong xe của mình, những

người còn lại thì đều ngồi lên xe tang.

Đem hai người không thích giao lưu này ngồi lên xe chủ mình chủ yếu là để cho

không khí của mọi người trên xe tang vui vẻ hơn một chút.

Bắt đầu khởi hành.

Hai chiếc xe trước hết chạy theo hướng bắc ra khỏi thành phố York, đợi đến lúc

hai giờ chiều, dừng lại ở một trạm xăng ven đường, bên cạnh trạm xăng còn có

cửa hàng tiện lợi và một quán ăn nhanh, mọi người giải quyết cơm trưa ở chỗ

này.

Sau đó cũng không dừng lại nghỉ ngơi thêm, tiếp tục xuất phát.

"Ta cảm thấy món lươn của quán ăn kia không được tươi." Pall nói.

"Cho nên chọn món cơm ăn cùng món khoai tây hầm là thích hợp nhất." Karen

nhìn kính chiếu hậu một chút, "Đi ra ngoài ăn mấy món đó cũng không sợ đau

bụng.

"Nhưng ta cảm thấy thật vất vả mới ăn mặc phong cách như thế này để ra ngoài

một chuyến, cho dù ăn cơm bị đau bụng cũng là một kỷ niệm."

"Xem ra lúc trước khi cô đi thám hiểm cũng mang theo không ít thuốc tiêu chảy

nhỉ."

"Hừ."

Ở chỗ ngồi đằng sau xe, hai người Philomena và Memphis đều ngồi yên tĩnh,

không ai có ý định tìm chủ đề để trò chuyện, tất cả mọi người đều thích sự yên

tĩnh này.

Karen cũng lười giúp bọn họ làm nóng bầu không khí, chẳng khác gì là đang

đẩy tảng đá lên trên đỉnh núi.

Thành phố Tang Phổ là một nơi có lịch sử lâu đời, trên lịch sử thì đây là trạm

dừng đầu tiên của người Maclay khi xâm lấn Wien, đúng vậy, người Maclay

cũng không phải là cư dân nguyên thủy của vùng đất này, mà là những người

chiếm giữ sau này.

Hiện nay, thành phố Tang phổ là một thành phố công nghiệp, từng chiếc chiến

hạm của hải quân đế quốc Wien, hầu như đều được hạ thủy từ trong những nhà

máy đóng tàu ở thành phố này.

Trước đây Karen vốn cảm thấy không khí của thành phố York đã rất tồi tệ, chờ

đến khi chạy đến một khu đường núi bắt đầu đổ dốc xuống, trông thấy bóng

dáng thành phố từ đằng xa cùng với làn sương mù dày đặc ở phía trên, mới phát

hiện nếu so sánh thành phố York và thành phố Tang Phổ với nhau, thì thành phố

York chắc chắc sẽ là thành phố đáng sống nhất.