Số 13 Phố Mink

Chương 1339: Nó không tồn tại (3)



Ngay từ đầu, hai mắt của Pall là đang nhắm nghiền, nhưng rất nhanh, hẳn là

Pall cũng cảm ứng được nên bắt đầu liên kết, hình chiếu của Pall sau lưng

Karen từ từ mở mắt ra.

"Karen, có chuyện gì xảy ra rồi sao?" Giọng điệu của Pall rất gấp gáp, bởi vì

loại phương thức "Truyền tin" rất tiêu hao tinh thần, Karen có thể tiêu hao nổi,

nhưng bây giờ cô còn chưa làm được.

Giọng điệu của Karen cũng rất nhanh, nói: "Tôi gặp phải tình huống khó khăn ở

sâu trong lăng mộ, tiểu đội có 11 người nhưng khi đếm số điểm danh thì kết quả

lại trở thành mười hai người, ông Hoven có ghi lại một sự kiện tương tự ở trong

bút ký của mình và còn so sánh nó với trạng thái tồn tại trước khi bị phong ấn

của Kevin, bây giờ tôi cần phải tìm ra người xuất hiện thêm này, nếu không thì

tôi không có cách nào tiếp tục chuyến đi này, nó rất có thể sẽ giết người."

"Đây không phải là trạng thái tồn tại chuyên thuộc về Tà... nó sao? Chúng ta lúc

trước cũng cho là như vậy, à, cho nên đó cũng không phải một trạng thái riêng

của bản thân nó, mà là một năng lực đặc biệt nào đó của con chó ngu sao?"

"Tôi nghĩ có lẽ là vậy, cô bây giờ có thể liên hệ được với Kevin sao?"

"Thật ra cũng không có vấn đề, Acelos kế thừa di sản của cha nó, bên trong

bụng của nó còn cất giữa tế đàn truyền tin và những thiết bị liên quan mà lúc

trước ta đả bố trí trong bụng của cha nó, giữ gìn cũng không tệ lắm, ta sửa sang

lại một chút là có thể dùng, ở đây còn có chút tinh thạch để có thể làm nguồn

năng lượng, ta có thể thử liên lạc với trận pháp truyền tin ở nhà, để nói chuyện

với con chó ngu.

Cứ như vậy đi, ta cúp máy đây, ta sợ ta sẽ ngủ thiếp đi."

"Được."

Hai mắt hình chiếu của Pall nhắm nghiền lại, Karen thở ra một hơi, hình ảnh

của Pall cũng tiêu tán. Lập tức, Karen lại cười, mình làm thế này, có tính là

đang tìm sự trợ giúp từ người thân không?

Thật ra, lúc đầu liên hệ với Pall, Karen có tâm lý muốn nhận được một vài kinh

nghiệm và sự gợi ý đến từ Pall, nhưng bây giờ Pall vậy mà có thể liên hệ với

Kevin từ trong bụng của Acelos, việc này không thể nghi ngờ là một tin vui.

Ai, lần sau vẫn nên mang theo cả chó và mèo trong nhà đi cùng.

Karen thở dài, thật ra bây giờ mình còn có một sự lựa chọn khác, đó chính là

ngya lập tức quay trở về, rút khỏi lăng mộ này, trở về trong cơ thể của Acelos,

lên bờ, đi đến thị trấn nhỏ ven biển kia để nghỉ ngơi thật tốt đồng thời có thời

gian để tâm sự với Kevin kỹ càng hơn.

Vì sự an toàn của mình và các thành viên trong đội, Karen nguyện ý tạm thời

đình chỉ hành động trộm mộ lần này, dù sao thì mình ngoại trừ tốn 3000 phiếu

Trật Tự để thưởng cho tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật khác thì cũng không phải tốn

kém gì nhiều, tiền mua tình báo vẫn là do đội trưởng bỏ ra.

Quan trọng nhất đó là, gia tộc Congers đã tuyệt hậy, lăng mộ cổ này sau khi

mình rời khỏi thì nó cũng vẫn nằm yên dưới đáy biển như cũ.

Lần này tiến vào nhẹ nhàng như thế nào thì lần sau vẫn sẽ tiến vào nhẹ nhõm

như vậy, cũng không ai sẽ tới tảo mộ hay là thay đổi những cơ quan trong lăng

mộ này, mình hoàn toàn có thể tạm thời lùi lại.

Nhưng điều mà Karen lo lắng nhất đó là "Người thứ 12" kia cũng không ra tay,

anh rất sợ rằng khi đợi đên lúc tiểu đội của mình rút lui, sẽ làm cho thứ kia bắt

đầu giết người.

Nếu thay đổi góc độ để suy nghĩ một chút, nếu như mình là thứ kia, ở chỗ này

suốt một trăm năm cũng không gặp được một người sống nào, bỗng nhiên trông

thấy một đám người sống thì tâm trạng sẽ kích động như thế nào, chắc chắn sẽ

sung sướng đến phát điên rồi.

Có lẽ bây giờ cái thứ kia đang vờn quanh từng người trong đội, không nỡ ra tay

giết người nhanh như vậy, muốn lởn vởn thêm một hồi, cảm giác nhiều hơn một

hồi, chơi nhiều hơn một hồi.

Một khi phát hiện những người này muốn rời đi, vậy thì nó sẽ không còn do dự.

Dưới tình huống bây giờ, Karen càng hi vọng có thể ở lại đây chung với “vị

kia” nhiều hơn một lúc.

"Ngươi đang làm cái gì?" Memphis thấy Richard đang cầm bút vẽ vời trên giấy.

"Memphis, tôi cảm giác nó đang chơi đùa với chúng ta." Richard trả lời.

"Đây là một việc rất rõ ràng."

"Thật ra còn có một biện pháp khác." Richard dùng bút chỉ chỉ vào danh sách

trước mặt cậu ta.

"Biện pháp gì?"

"Karen … đội trưởng vừa mới nãy chỉ là để chúng ta vẽ vị trí của chính mình ra,

thật ra thì có thể để cho chúng ta dựa vào trên cơ sở này để báo cáo số lượng

của chúng ta, chúng ta 11 người, cuối cùng báo ra số lượng là 12, như vậy bên

trong danh sách này, chắc chắn sẽ có một điểm giữa hai người, mà khoảng cách

của hai con số là 2.

Mà điểm ở giữa hai con số này, rất có thể là vị trí của thứ kia." Memphis kinh

ngạc nhìn xem Richard.

"Ha ha." Richard có chút ngượng ngùng cười cười, "Đừng có dùng ánh mắt bất

ngờ này nhìn tôi."

Memphis lắc đầu, nói: "Ngươi vốn cũng chả hiểu rõ gì."

"Ừm?"

"Nó không phải đang chơi trò Bỏ Khăn* với chúng ta, cũng không phải là đứng

giữa hai người rồi thuận miệng kêu lên một con số, lúc chúng ta không nhìn

thấy nó hoặc là nó đang trong trạng thái ẩn nấp, cảm giác của chúng ta đối với

nó và sự tồn tại của nó đối với chúng ta, cũng không phải là một người …

Người có hiểu không thế?"

* Google để biết thêm chi tiết

"Có chút… cao siêu, ông lại giải thích lại một lần xem."

Memphis tiếp tục nói: "Nó không phải là một người trong suốt đứng ở trong

đám người của chúng ta, không nên tưởng tượng nó theo cách đơn giản như

vậy, hiểu không?"

"Có vẻ, hiểu được đôi chút."

"Ai, ngươi thực ngu ngốc."

"Điều này thật ra cũng không thể trách tôi được, ông biết mà, đầu óc của cha tôi

có vấn đề, tôi là con trai của ông ấy, ít nhiều gì cũng sẽ bị di truyền một chút

thôi."

Memphis: "… "

Ngồi một hồi lâu, Karen đang chờ đợi Pall liên hệ với mình, bây giờ điều anh lo

lắng nhất chính là Pall chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, lần trước sau khi truyền

tin xong thì Pall trực tiếp ngủ liên tục hai ba ngày.

Lúc này, Alfred đi đến trước người của Karen, ngồi xổm xuống, báo cáo: "Đội

trưởng, tôi thử không ít biện pháp, cũng đều không có hiệu quả."

"Đừng nản chí, một lát nữa ta sẽ có thể có biện pháp, đến lúc đó "

Đột nhiên, cả người Karen run lên, cúi đầu xem xét, phát hiện bàn tay Alfred,

đã đâm vào trong ngực mình!

Một âm thanh cười lạnh vang lên: "Ha ha, ngươi thật sự nghĩ rằng mình có biện

pháp để tìm được ta sao."