Số 13 Phố Mink

Chương 1343: Nụ cười làm người ta sợ hãi (1)



Bóng người màu đen bị tấn công.

Không có cách nào bắt sống, không có cách nào thẩm vấn, thậm chí, đều không

có cách nào để chần chờ thêm một giây một khắc nào nữa.

Một là bởi vì thứ này còn khó bắt giữ hơn cả con cá chạch trơn nhất trên thế

gian này, hơi không cẩn thận một chút thì nó sẽ có thể quay trở lại trạng thái ẩn

nấp lúc trước.

Hai là Richard vẫn còn đang phun máu.

Những người khác ở đây ngoại trừ Richard ra, chỉ có Karen và Memphis biết

Richard bởi vì đã từng nuốt con côn trùng do Philias nuôi dưỡng ra, khiến cho

khả năng hồi phục của cơ thể cậu ta khác hẳn với người bình thường, thậm chí

là Dị Ma Khát Máu bình thường cũng không thể khôi phục bằng cậu ta, nhưng

những người khác, cũng không biết về chuyện này.

Trong hai người biết đến chuyện này, một người lại là cha của Richard.

Bởi vậy mọi người chỉ biết là cơ hội của lần này bắt giữ này đến từ đồng đội

(con trai) dùng cái giá phải trả đó là sử dụng máu tươi, cho nên trước tiên, niềm

tin vô cùng thống nhất.

Trong khoảnh khắc, bóng đen kia bị đốt cháy.

Ở tại chỗ đó, có một đống tro cốt nhỏ rơi xuống.

Karen đi về phía tro cốt, Philomena đi về phía Richard.

Blanchee theo bản năng muốn đi xem xét tro cốt, nhưng ngay lúc đó ý thức

được thân phận của mình là "Bác sĩ" trong đội, sau khi bước về trước mấy bước

thì lập tức xoay người lại đằng sau, dáng người của cô vốn là cao gầy, giống

như vừa biểu diễn một động tác khiêu vũ.

Sau đó vừa chạy về phía Richard vừa bắt đầu ngưng tụ ra Thuật Trị Liệu trong

lòng bàn tay, Philomena đã đỡ Richard ngồi dậy, Blanche lập tức tiến hành trị

liệu cho Richard.

Karen giơ tay lên, ra hiệu những người khác không nên tới gần, bởi vì loại vật

này có khả năng tạo thành nguồn truyền nhiễm.

Đám người ai nấy cũng dừng bước lại, lúc này mọi người mới ý thức được mình

phải đến xem xét tình trạng của đồng đội để thể hiện một chút sự quan tâm, cho

nên phần lớn mọi người đều đi đến chỗ của Richard.

Đứng bên cạnh đống tro cốt gần Karen, chỉ còn lại Alfred và Memphis.

Alfred nhìn về phía Memphis, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Memphis nhỏ giọng nói: "Nó sẽ không chết."

Richard chịu đòn rất tốt, dưới điều kiện cực hạn có thể phun ra bao nhiêu máu,

ông ta cũng biết rõ, đây cũng là một kiểu "Biết con không ai khác ngoài cha"

nhỉ.

Karen cười cười, anh rõ ràng rằng cậu Eisen vẫn còn không quen biểu lộ sự

quan tâm với con trai mình trước mặt những người khác.

Cúi người, ngồi xuống, khác biệt với những người khác, Karen cũng không phải

quá lo lắng về việc bản thân mình ô uế, mặc dù cảm giác bị ô uế cũng rất đau

đớn.

Đưa tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy đống tro cốt vài cái.

Karen trêu chọc nói: "Cho dù có đổ thêm nhiều xăng bao nhiêu vào trong lò

thiêu thì cũng không có cách nào đốt xác cháy thành tro mịn được như thế này."

"Thiếu gia?"

"Xác nhận, không có ô nhiễm."

Sau khi được Karen khẳng định, Alfred và Memphis đều ngồi xổm xuống trước

đống tro.

Alfred nghi ngờ nói: "Khó có thể tưởng tượng, thứ này lại còn có thể đốt thành

tro."

Memphis mở miệng nói: "Ta cảm thấy chắc là do cơ thể của hắn chịu sự ảnh

hưởng của một vật gì đó dẫn đến hắn có thể tiến hành hoán đổi trạng thái tồn tại

của bản thân, nhưng trên bản chất, hắn vẫn là một loại sinh mệnh, cũng không

phải là một loại ý niệm hoặc là vong hồn."

"Thiếu gia hoài nghi là do Nữ Thần Chúc Phúc, a, cũng chính là áo ngủ của Nữ

Thần Mặt Trăng, ở chỗ này, rất có thể có thể sẽ phát hiện được một góc nhỏ của

món Thần Khí kia."

Memphis nhẹ gật đầu, nói: "Ở đây có thể xuất hiện cái thứ kỳ lạ như thế này, giá

trị của lăng mộ này, không có khả năng thấp, cũng không biết bên trong còn có

nguy hiểm gì hay không."

"Không đi về phía trước, làm sao có thể biết được đâu?" Alfred nói, "Nếu thứ

này đã được giải quyết, Richard cũng không có vấn đề gì lớn, chúng ta tại sao

lại rời khỏi đây chứ, cái thứ tro cốt này cho dù có đốt càng mịn hơn nữa thì bán

nó cũng không được gì."

"Có thứ gì đó."

Nghe được âm thanh của Karen, hai người trên nhìn về phía đống tro cốt đang

bị Karen đào bới, trông thấy Karen lấy một chiếc bút máy màu đỏ từ bên trong

ra.

Bút máy cầm vào tay có cảm giác lạnh buốt, giống như là cầm một khối nước

đá, nhưng sức mạnh của Thủy Tổ Ellen trong cơ thể của Karen vẫn cảm thấy

được nhiệt độ cực nóng bên trong chiếc bút máy.

Đưa tay, rút nắp bút ra, một chúm sáng màu đỏ bắn ra ngoài, giống như là một

luồng dung nham bị ngưng đọng ở bên trong, nhưng lại trong trạng thái chuyển

động

"Thời đại đó đã có bút máy rồi sao?" Karen hỏi.

Memphis chỉ chỉ vào chiếc bút, nói: "Đội trưởng, thân bút được chế tạo từ vật

liệu đặc thù."

"A, nguyên lai là dạng này."

Karen dùng nắp bút ép vào trên dung nham, dung nham bắt đầu thu trở vào

trong, từ từ rút toàn bộ vào trong bút, cuối cùng nắp bút được đóng lại.

Tiện tay hất lên, chiếc bút máy này được ném về phía Alfred, Alfred chụp được.

"Anh cứ giữ nó trước đi, sau khi trở về thì đem lên chợ đen bán, nếu thích thì

giữ lại, làm sao để phân phối thì cứ tự mình tính."

"Vâng, thiếu gia."

Karen đứng người lên đi về hướng Richard, Richard sau khi trải qua một hồi trị

liệu sơ bộ thì đã ngồi ở chỗ đó uống nước.

"Thế nào rồi?" Karen quan tâm hỏi.

Richard giơ túi nước lên, rất là tùy ý mà lắc lắc, nói: "Chuyện nhỏ mà thôi."

Karen cười, nói với Memphis: "Lát nữa ông phụ trách đỡ cậu ta đi."

"Để ta đi." Philomena bỗng nhiên mở miệng nói.

Karen nhìn Philomena một chút.

Memphis mở miệng nói: "Được rồi, cô đỡ đi."

Nếu người làm cho cũng đã yên tâm giao con trai của mình cho cô ta nâng,

Karen đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại ra lệnh tiếp cho tất cả mọi

người:

"Tất cả mọi người, chỉnh đốn tại chỗ nửa giờ