Số 13 Phố Mink

Chương 1345: Nụ cười làm người ta sợ hãi (3)



Muri sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Chưa từng có."

"Vậy cũng không có gì kỳ quái, thật ra lúc cậu đọc thần thoại tự thuật, cậu cần

phải bỏ mấy lớp kính lọc* ra."

* Ý chỉ Filter trong các ứng dụng chụp ảnh thời nay

"Kính lọc là cái gì?"

"Chính là những sự ảo tượng tốt đẹp của bản thân."

"Thì ra là có ý này."

Kevin đã tự mình biểu diễn lại hành động Thần Trật Tự lấy xuống áo ngủ của

Nữ Thần Mặt Trăng lúc ấy thật ra là như thế nào, chắc chắn chả có gì liên quan

đến sự dịu dàng, nhưng trong « Ánh Trăng Thì Thầm » ghi chép lại sự việc này,

quan hệ giữa hai vị Thần, thậm chí còn có chút mập mờ.

"Ta suy đoán, hai cô gái này có lẽ là tế phẩm của Artemis, thậm chí có khả năng

bọn họ cũng không phải tự nguyện, mà là bị ép buộc thành tế phẩm kính dâng

cho Artemis, hoặc là để chữa trị vết thương cho Artemis hoặc là chính là bàn

đạp để Artemis thành Thần.

Dưới tình huống bình thường, thần chi nhánh đều là một đám người thân cận

nhất bên cạnh Chủ Thần khi còn sống, là trợ thủ đắc lực của Thần, như vậy thì

mới có tư cách cùng xuất hiện với Chủ Thần bên trên tranh vẽ tường, được vô

số tín đồ kính bái chiêm ngưỡng trong suốt những năm tháng dài vô tận.

Việc truy phong thành Thần chi nhánh này là tình huống vô cùng hiếm gặp, ta

thậm chí hoài nghi trong đám người hỗ trợ sáng lập ra Thần Giáo, có những

người quen với hai cô gái này, bọn họ lợi dụng năng lực của giáo hội để đền bù

cho hai cô gái ấy."

"Là như thế này sao?" Muri hít sâu một hơi, "Đội trưởng ngài nói như vậy có lẽ

càng phù hợp hơn với nhân tính, để cho tôi cảm giác chân thật hơn."

"cậu phải học được cách dùng tư thái của người để đối đãi với Thần, Nguyên Lý

Thần Giáo đã từng nghiên cứu, thần có đặc tính hai mặt, một là tính máy móc

hóa, một là tính bản thân hóa cao độ."

"Đội trưởng, những kiến thức này ngài làm sao biết được vậy, đọc sách sao?"

"Ừm, sau khi trở về ta sẽ đưa cho cậu... Không, cậu đi tìm Alfred, để anh ta đề

cử sách cho cậu đọc đi."

"Được rồi, tôi hiểu."

Karen mở bàn tay ra, một quả cầu lửa ngưng tụ xuất hiện, sau đó ném về phía

trước một cái, quả cầu lửa bay vào trong hang, chiếu sáng bên trong, nhưng

nhìn không thấy điểm cuối cùng.

"Muri, cậu cần nghỉ ngơi sao?"

"Không cần, từ khi hấp thu sức mạnh linh hồn của Gaitanbert thì tôi cảm giác

các phương diện của mình đều được gia tăng lên rất nhiều, đương nhiên, vẫn

không thể so sánh được với đội trưởng."

"Vậy cậu trở về thông báo để mọi người đến đây đi, ta ở tại nơi này."

"Đội trưởng, hay là ngài trở về thông báo để tôi ở lại nơi này cho?"

Một người ở lại nơi này, tất nhiên sẽ nguy hiểm hơn.

Karen lắc đầu, nói: "Ta sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không yên lòng."

"Đội trưởng, tôi có thể."

"Ta không phải là quan tâm cậu, ta là sợ khi cậu gặp phải chuyện ngoài ý muốn

thì không thể nào kịp thời phản ứng như ta, ta đang lo lắng năng lực của cậu

không đủ."

"Được rồi, đội trưởng, tôi trở về gọi bọn họ."

Cơ thể của Muri hóa thành khói đen rồi nhẹ nhàng rời đi.

Karen thì vác theo thanh kiếm Lưu Tư mà bắt đầu đi lại ở trên vách đá này, ánh

mắt của anh rất nhanh đã rơi vào trên hai đống đá chồng lên ở hai bên cửa hang,

đi qua một bên, cúi người, kiểm tra khe hở phía dưới một lần, không phát hiện

thứ gì.

Lại đi qua chồng đá ở phía bên cạnh, lúc đi được nửa đường, lại hơi dừng lại

một chút, nhìn xem lối vào giữa hai bức tương.

Trên mặt của hai bức tượng đều nở nụ cười, là nụ cười có vẻ như sẵn sàng hy

sinh tất cả cho Thần, nhìn loại này nụ cười, thật ra khiến người ta cảm thấy một

chút khó chịu, ít nhất là bản thân Karen cảm thấy khó chịu.

Có lẽ, trong những năm tháng xa xôi trước đây, lúc việc này xảy ra, bọn họ là

đang khóc, khóc rất thảm thiết.

Thậm chí sẽ chửi rủa, sẽ hò hét, sẽ điên cuồng mà phản kháng, nhưng cuối cùng

đều bị trấn áp và ép buộc.

Đột nhiên, Karen nghĩ đến một điểm càng sâu hơn, anh cảm thấy lời giải thích

lúc trước mình nói với Muri vẫn còn có chút nông cạn, truy phong hai cô gái

này thành Thần chi nhanh, có lẽ không phải là do những người bạn trước đây

của họ tìm cách đền bù...

Rất có thể đây là một sự trừng phạt, một sự trả thù.

Cho dù các ngươi có không tình nguyện, cho dù có phản kháng, cho dù có

không cam lòng đến đâu, ta cũng vẫn muốn để cho thế nhân nghĩ rằng các

ngươi là tín đồ trung thành nhất của Nữ Thần Mặt Trăng.

Nếu các ngươi đã dám phản kháng ta, không nguyện ý chủ động hi sinh, vậy thì

ta nhất định phải biến các ngươi thành biểu tương cho sự hy sinh hiến dâng cho

Thần, đây là sự trừng phạt của Thần dành cho các ngươi.

Karen trừng mắt nhìn, đưa tay sờ sờ khóe mắt của mình, có chút ướt.

Mình đang đồng cảm sao?

Karen lắc đầu, đi về đống đá ở phía còn lại, cúi người, nhìn thấy một con búp bê

bằng gỗ.

Lấy con búp bê này ra, con búp bê này không có âm thanh gì phát ra cả, con

búp bê này đã hoàn toản hư hỏng.

Karen mở miệng của nó ra, nhìn thấy một bức thư ở bên trong, bên trên phần

giấy dán có mang theo năng lượng thuộc tính hỏa.

Nếu nói một lời thật lòng, đối với việc có nên đọc bức thư này vào bây giờ hay

không, trong lòng Karen thật sự cảm thấy do dự một chút, vị Piston này thật là

tinh nghịch, người biết chuyện thì biết rằng ông ta vào trong lăng mộ của gia tộc

để tìm một chỗ trống cho mình nằm vào, người không biết chuyện còn tưởng

rằng ông ta đến nơi này để tham quan tìm linh cảm.

Lần trước lúc mình đọc thư của ông ta, đọc một chút thì đã xảy ra vấn đề.

Lần này...

Nhưng cũng không có lý do không đọc.

Loại bỏ phần giáy dán, mở ra phong bì thư, lấy bức thư ra.

"Tiểu thư Pall thân mến, tôi nghĩ ngài chắc hẳn sẽ có thể nhìn thấy bức thư thứ

hai này của tôi, hắn hẳn là không cản được ngài, ta cho rằng, tuy vậy thì tôi

cũng không dám dùng chiếc bút mà hắn ta cho tôi mượn, nhưng tôi cảm thấy

tiểu thư Pall ngài chắc chắn sẽ thích.

Ngài có trông thấy kia hai bức tượng kia sao, không biết vì cái gì, vừa trông

thấy bọn họ, tôi đã cảm nhận được một sự vĩ đại, một sự thành kính, một sự

dâng hiến và hy sinh.

Rất xin lỗi, tôi biết vào lúc này tôi cũng không nên viết mấy câu biểu cảm này,

nhưng tất cả những lời này, cũng là để mở đầu.

Được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa.

Không biết vì sao sau khi tôi nhìn thêm một hồi thì tôi lại cảm thấy một sự bi

thương không thể giải thích, sự bi thương này tựa như bỏ rất nhiều đường vào

trong cà phê nhưng vẫn không thể nào thay đổi vị đắng chát ở hậu vị sau khi

nuốt nó xuống.

Tôi khóc, nước mắt của tôi rơi xuống tờ giấy này, nhưng tôi cảm thấy khi ngài

đọc đến dòng này của bức thư, nước mắt của tôi chắc chắn cũng đã khô rồi.

Cho nên tôi sẽ dùng vòng tròn để vẽ lại vị trí mà nước mắt tôi đã rơi xuống.

Ta không biết ngài sẽ có cảm xúc giống như tôi hay không, có lẽ sẽ là không,

ngài mạnh như vậy, mà tôi, thì lại nhỏ yếu như một con kiến.

...

...

...

A, có chuyện tôi cần phải nhắc nhở ngài, tiểu thư Pall, sau khi đọc xong bức thư

này, động tác của ngài phải chậm một chút."

Động tác phải chậm một chút?

Là có ý gì?

Karen đặt bức thư xuống, ngẩng đầu;

Bức tượng vốn đang đứng ở bên cạnh lối vào đằng xa chẳng biết lúc nào vậy mà

xuất hiện ở trước mặt mình, vẻ mặt mỉm cười.