Số 13 Phố Mink

Chương 1349: Diễn viên và người xem (1)



Karen đi đến trước bức tượng có tư thế đang giơ cao tay.

Phong cách quần áo của bức tượng này có đôi chút hoa lệ, chi tiết rất là tinh tế,

còn bức tượng đang khom lưng đưa tay xuống dưới phía còn lại thì thì quần áo

trên người tương đối đơn giản.

Mặc kệ ở thời đại nào, quần áo của tầng lớp quý tộc thường thường sẽ có

khuynh hướng càng "Vướng víu" và "Vô dụng" hơn, bởi vì quý tộc nhất định

phải sự phân chia khác biệt với những người ở tầng lớp thấp bên dưới, nói một

cách đơn giản đó là quần áo không cần thiết phải thích hợp với việc lao động,

mà càng cách xa việc lao động thì càng chứng tỏ sự "Tôn quý".

Cho nên, bức tượng trước mắt này của mình là người phụ nữ quý tộc kia, còn

bức tượng bên còn lại là người phụ nữ mặc quần áo dân tộc.

Karen phân biệt những chi tiết này cũng không phải là đang làm khảo cổ, anh

đang phân biệt xem cuối cùng thì ai là mẹ của cô bé khi nãy.

Đó là một cô bé trong tầng lớp quý tộc, quần áo của cha cô cũng rất hoa lệ, mà

cô bé kia, rất có thể là Nữ Thần Ám Nguyệt "Tương lai".

Karen đưa tay sờ sờ khóe mắt của mình, đầu ngón tay vậy mà dính vết máu.

Xem ra, không chỉ có bên trong huyễn cảnh lúc này, ở trong hiện thực thì Con

Mắt Ám Nguyệt của mình cũng đã cộng hưởng.

Có lẽ về sau cô bé kia thật sự chính là Nữ Thần Ám Nguyệt.

Nữ Thần Ám Nguyệt lúc còn nhỏ, chính mắt thấy mẹ của mình bị ép buộc làm

vật hiến tế cho Artemis, trở thành bàn đạp trên con đường thành Thần của Nữ

Thần Mặt Trăng.

Hiện nay, Nguyệt Nữ Thần Giáo còn muốn thông qua phương thức sát nhập,

thôn tính để dung nhập Ám Nguyệt vào trong hệ thống của mình.

Nếu như việc này cuối cùng thành công, vậy thì thật sự là quá... máu chó.

Cũng may Trật Tự Thần Giáo chặn trước một tay, đảo Ám Nguyệt đã nhập vào

Trật Tự Thần Giáo.

Dù vậy thì truyền thừa ở trên đảo Ám Nguyệt chỉ là sự sùng bái đối với "Ám

Nguyệt", cũng không có tiến hành hình tượng hóa cụ thể "Ám nguyệt", cho nên

ngay từ đầu trong không gian ý thức của mình từng trông thấy lấy sức mạnh của

Ám Nguyệt xuất hiện dưới hình tượng của một người phụ nữ thì Karen còn cảm

thấy rất kinh ngạc.

Về sau có thể suy đoán rằng truyền thừa của đảo Ám Nguyệt chắc đã bị tổn hại,

và có lẽ Ám Nguyệt Thần Giáo trước đây cũng đã từng tồn tại, chỉ có điều về

sau không biết được là đã xảy ra biến cố gì nên dần dần suy tàn, cuối cùng biến

mất.

Tổ tiên của Đảo Ám Nguyệt, chỉ là kế thừa... Hoặc có thể gọi là nhặt được một

phần truyền thừa của Nữ Thần Ám Nguyệt.

"Trong này, có cố sự a."

Tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết bởi tay của Mặt Trăng, cuối cùng bản thân

mình lại cùng bước lên con đường của hệ Nguyệt.

Ám nguyệt... Ám nguyệt...

Chả nhẽ mang ý nghĩa rằng sẽ để cho Mặt Trăng bị che khuất mất đi ánh sáng

sao?

Hay là, đây chính là con đường báo thù mà cô bé kia lựa chọn?

Đáng tiếc, nếu như theo kết quả của cục diện bây giờ để suy luận thì Nguyệt Nữ

Thần Giáo vẫn là Thần Giáo chính thống như cũ, mà truyền thừa của Ám

Nguyệt chỉ còn ở trên Đảo Ám Nguyệt, nhưng thật ra cũng đã sớm suy sụp,

thậm chí hai bên bây giờ cũng không thể so sánh với nhau.

Karen lui về sau hai bước, nhìn xem hai bức tượng đặt trước cửa vào này, ở

trong «Ánh Trăng Thì Thầm», bọn họ là tín đồ trung thành nhất Nữ Thần Mặt

Trăng, là người bảo vệ cho Artemis.

Cho nên, bọn họ trong tranh vẽ tường của Nguyệt Nữ Thần Giáo, thường xuyên

lấy hình thức “Thần giữ cổng” để xuất hiện, bây giờ xem ra, đây càng giống

như là một hình thức sỉ nhục.

Nếu các ngươi không thành tâm thành ý dâng hiến cho ta, vậy thì ta sẽ để các

ngươi làm hai con chó giữ cổng mãi mãi về sau.

Quá trình hư hại của hai bức tượng vẫn còn đang tiếp tục, trên mặt đất đã xuất

hiện một lớp đá vụn, nhưng sau khi nứt vỡ tới một mức độ nào đó, quá trình rạn

nứt của hai bức tượng dừng lại, tựa như có một sức mạnh vô hình nào đó đang

giữ cho hai bức tượng này không bị phá hủy....

Những đường rãnh nứt không còn tiếp tục mở rộng thêm, Karen xích lại gần

cẩn thận quan sát một chút, không chỉ nó đang dừng lại, hơn nữa còn dần dần

phục hồi như cũ.

Chỉ có điều đó là tốc độ phục hồi vẫn rất chậm chạp, nếu ước tính sơ lược thì

muốn phục hồi lại như lúc ban đầu, ít nhất cũng phải cần thời gian một tháng.

Karen nhìn khắp bốn phía, bây giờ anh cảm thấy rất tò mò, lăng mộ lớn đến

dường này của gia tộc Congers, đến cùng sẽ ẩn chứa một bí mật như thế nào.

"Đội trưởng!"

Lúc này, đám người của Muri đã đến, đến “kịp thời” chả khác gì cảnh sát ở

thành phố York cả.

Karen chỉ vào hai bức tượng này, nói lại một lần về những gì mình đã trải qua

lúc nãy, chỉ có điều là bỏ qua phương thức xử lý ở cảnh tượng cuối cùng của

mình, chỉ dùng nguyên nhân ý niệm của mình kiên định để giải thích qua loa.

Thật ra, Karen là một người vô cùng sợ phiền toái, nhất là trong quá trình làm

nhiệm vụ, mọi người dừng lại kể chuyện xưa thật ra là một việc làm rất xa xỉ.

Nhưng Karen vẫn kể lại cho thật rõ, một là để cảnh báo cho mọi người một khi

tiến vào càng sâu trong lăng mộ này, lăng mộ này đã vượt ra khỏi cấp độ của

lăng mộ gia tộc Congers; thứ hai là kể lại câu chuyện phá vỡ hình tượng tốt đẹp

của một Thần Giáo này, để cho mọi người tuyên truyền nhiều một chút.

Lần trước ở trên thuyền trong chuyến đi đến Luân Hồi Cốc, các đội viên tỏ ra vẻ

rất cam chịu với việc ai sẽ là người nhận nhiệm vụ tiếp nhận linh hồn của hai vị

kia, việc này khiến Karen ý thức được mình nhất định phải cố làm cho tốt nghĩa

vụ của mình, những người khác thì anh cũng sẽ không xen vào, nhưng đối với

những thuộc hạ dưới tay mình này, mình vẫn phải cố hết sức kéo hình tượng cao

quý của Thần trong lòng họ xuống phía dưới.

Sau khi nghe Karen kể lại, vẻ mặt của mọi người đều có chút nghiêm trọng,

nhưng cũng không đến tình trạng cần phải trấn an