Số 13 Phố Mink

Chương 1357: Lời ca ngợi của ngài (3)



Karen dùng thanh kiếm Lưu Tư đón đỡ, sau khi hai chân rời khỏi mặt đất, mượn

lực mà để cơ thể bay ra phía bên ngoài, sau đó trượt dài trên mặt đất một

khoảng rồi lại đứng người lên.

Hô…

Lần này thoải mái hơn so với lần trước.

Bà ta từng bước một bước đến, bà ta không phải muốn giết người, bà ta chỉ là

muốn hả giận.

"Thật sự ta cũng thấy rất khó hiểu, rõ ràng là phía dưới Trật Tự người người

bình đẳng, nhưng vì cái gì, ngay cả tín ngưỡng trong Trật Tự Thần Giáo, cũng

không làm được?”

"Bốp!"

Karen lại bị quất bay ra ngoài lần nữa, nhưng lần này khi anh muốn giống như

lúc trước mượn lực để đáp xuống, roi của bà ta lại đánh tới một lần nữa, Karen

không thể không dùng kiếm đón đỡ trước khi rơi xuống, sau đó cả người bị quét

bay ra ngoài một lần nữa, nhưng không còn là trượt dài đơn giản như lần trước,

mà liên tục nảy lên dâp xuống trên mặt đất. Sau khi đứng dậy, Karen tiếp tục

nắm chặt thanh kiếm Lưu Tư, anh không có lựa chọn phản kích, cũng không

phải bởi vì anh cảm thấy mình không phải đối thủ của bà ta, mà là anh muốn

thông một phương thức khác.

"Tôi muốn nói chuyện với bà một chút."

Nói chuyện?"

"Bốp!"

Bà ta lại quất một roi tới, Karen lại bị đánh bay một lần nữa.

"Đúng vậy nhỉ, bọn con cháu gia tộc như các ngươi, mãi mãi cũng có tư cách để

nói, cũng mãi mãi có chip đánh bạc để đặt cược, nhưng càng như vậy, ta càng

không muốn nói chuyện với ngươi!"

"Bốp!"

Roi trong tay bà ta lai vung tới.

Karen né người sang một bên, vung kiếm chặn roi lại. Sau một khắc, ngọn roi

bằng pha lê vỡ tan, bà ta lại xuấn hiện, tát về phía mặt của Karen. Sức mạnh

Trật Tự trong cơ thể Karen vào lúc này hoàn toàn bộc phát hết, cả người nhanh

chóng lùi về phía sau, cú tát này của bà ta, đánh vào khoảng không.

"Tôi biết bà không phải thần quan Trật Tự, tôi cũng biết, bà không có ý định thả

các đội viên của tôi rời khỏi đây."

"Ồ? Ngươi làm sao nhìn ra được?"

Bà ta lại xuất hiện trước mặt Karen lần nữa, đạp một cái về phía anh.

Karen lại lui lại lần nữa, nhưng bóng người bà ta lóe một cái, xuất hiện ở phía

sau lưng Karen, chân đạp lên lưng của anh, nhưng lại đạp hụt, chỉ đạp trung tàn

ảnh mà Karen để lại. Bà ta nổi giận, phát ra một tiếng quát khẽ, cả người như

cháy lên một ngọn lửa màu đen ở bên ngoài, vọt thẳng về hướng bên cạnh.

"Ầm!"

Karen bị bà ta dùng phương thức trực tiếp nhất mà đánh bay, cả người bị ném ra

rất xa, phía sau lưng càng đập vào trên một mảnh pha lê, yết hầu cảm thấy ngòn

ngọt, máu tươi tràn ra.

"Bởi vì kỹ xảo của bà rất thiếu chuyên nghiệp, tôi có thể cảm nhận được, bà

muốn ra ngoài, phải không?"

"Ông!"

Khối pha lê sau lưng Karen giống như là hòa tan một chút, từng sợi dây pha lê

xuất hiện, trói hai tay và hai chân của Karen lại, sau đó lại có một sợi trực tiếp

quấn quanh cổ của Karen. Bà ta bước tới trước mặt Karen, nhìn anh, hỏi:

"Ngươi thật sự rất tỉnh táo đấy, cho đến bây giờ, vậy mà không phản đòn lại một

lần?"

Karen cười nói: "Dù sao cũng đánh không lại, đánh lại trái lại sẽ để cho phu

nhân càng tức giận."

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay của Karen, nói: "Từ phản

ứng của thuộc hạ ngươi ta có thể nhìn ra được, bọn chúng hình như cũng không

biết thân phận chân thật của ngươi."

"Tin tưởng tôi, phu nhân, thân phận chân thật của tôi không giống với trong

tưởng tượng của bà.”

"A, ngươi thử nói ta nghe một chút?"

"Ông nội của tôi đã lớn tuổi, nằm mê man trên giường, cô chú và bác gái của tôi

đều là người bình thường, vì tôi có thể mua được nhà ở thành phố York mà còn

phải vay tiền.”

"Ngươi đang nói đùa với ta đấy à?" Bà ta giơ tay lên, sợi dây thủy tinh đang

quấn chặt lấy cái cổ Karen bắt đầu co lại.

"Đây chính là sự khác nhau giữa thứ mà chúng ta nhìn thấy và chân tướng thật

sự đấy, phu nhân."

"Ha ha, ngươi có biết trước khi ta kết hôn ta mang họ gì sao? Ta họ Voss.

Chiếc nhẫn này của ngươi, có thể che giấu tất cả mọi người, nhưng không giấu

diếm được ta, ta có thể nhìn xuyên thấu qua chiếc nhẫn này, cảm giác được bên

trong có một dấu ấn tinh thần thuộc về Trưởng Lão Thần Điện."

"Cảm tạ phu nhân ngài đã vạch ra sơ hở này giúp cho tôi, có thể có biện pháp để

tôi đền bù nó sao?"

"Đền bù? Ngươi cảm thấy còn có cần thiết phải làm vậy sao? Ngươi cũng đã

biết, khi những đội viên kia của ngươi đi qua vách đá kia, ta sẽ sắp xếp, để bọn

chúng chết đi hơn phân nửa, những kẻ sống sót còn lại, cũng sẽ điên điên khùng

khùng. Sau đó bà ta đưa tay, đẩy tóc của mình ra, từ trong da đầu, rút ra một

viên pha lê rất nhỏ.

"Ta sẽ đem cái viên pha lê chứa đựng ký ức của ta, đưa vào trong đầu một

người, ta sẽ dùng loại phương thức này, rời khỏi nơi này. Mà ngươi, sẽ thay ta

nằm trong cái quan tài bằng pha lê này, trông chừng ngôi nhà này trong lúc ta đi

vắng.

Ta thực sự cám ơn ngươi, các ngươi thật sự rất ưu tú, có thể tiến vào nơi này để

đánh thức ta, cho ta cơ hội này, nếu như các ngươi không đến, mấy chục năm

sau nữa, ta cũng không còn tiếp tục tồn tại được nữa."

"Cảm tạ lời khẳng định của phu nhân."

"Ha ha ha."

Bà ta cười đến nỗi có chút im lặng, thật lâu sau, bà ta duỗi tay ra, đặt ở trên mặt

Karen, nhẹ nhàng sờ lên, "Ta rất tò mò, đến cùng là ngươi đang đặt niềm tin vào

điều gì, để ngươi duy trì sự lạc quan của mình đến tận giờ phút này?"

Karen nhìn chằm chằm bà ta, trả lời:

"Bởi vì vừa mới nãy ngài chỉ ca ngợi Trật Tự, không có Thần.”