Số 13 Phố Mink

Chương 1358: Tác phẩm vĩ đại nhất (1)



Bà ta nhìn Karen, Karen cũng rất bình tĩnh nhìn lại bà ta.

Lần trộm mộ này bắt đầu từ chỗ của đội trưởng, phát triển đến bây giờ, có thể

nói đã sớm chệch hướng khỏi tuyến đường lúc đầu không biết bao nhiêu xa.

Quyền chủ động trong tình huống này cũng không còn, điều duy nhất đáng

được ăn mừng đó chính là, bây giờ Karen còn có thể thử nắm bắt một vài thứ,

cục diện còn không đến mức triệt để sụp đổ.

Chỉ có thể nói, nhiệm vụ do đội trưởng nhận, thật sự đều có yếu tố bất ngờ

giống nhau.

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì sao?" Đầu ngón tay của bà ta nhẹ nhàng

vuốt ve ở chỗ cổ của Karen "Ngươi đang khinh nhờn lòng trung thành của một

tín đồ đối với Thần Trật Tự.

"Sự trung thành của chúng ta, là dành cho Trật Tự, mà không phải là dành cho

Thần Trật Tự."

Bà ta ngửa cổ về sau một chút, hỏi:

"Xem ra, vì mạng sống của mình, vì giữ mạng cho những thuộc hạ trong đội

của ngươi, ngươi thật sự không còn quan tâm đến những việc khác nữa, những

lời mê sảng này mà ngươi cũng dám nói ra."

"Xin ngài tin tưởng, ít nhất là trong thời khắc này, tôi đang thẳng thắn với ngài

đấy, thưa phu nhân."

"Ha ha, ta cũng không dễ bị lừa như vậy đâu, ta cũng không thể thừa nhận cái

giá phải trả khi bị lừa một lần nữa, điều quan trọng nhất đó là cho dù ngươi

không lừa gạt ta thì việc này có ý nghĩa gì đâu nhỉ?

Cho dù thật sự có người là kẻ phản giáo giống như là ta, chả nhẽ ta phải nể tình

ngươi cũng là kẻ phản giáo mà từ đó buông tha cho ngươi sao?

Ta cảm thấy, không cần phải như thế.

Thậm chí ta sẽ cảm thấy ngược lại đấy, giữ lại chỗ này cho một kẻ phản giáo

khác, là một món quà mà Trật Tự giành cho ta."

"Phu nhân, ngài cảm thấy bản thân mình thật sự có thể an toàn rời khỏi nơi này

sao? Ngài cũng không thấy tò mò, làm sao chúng tôi biết đến nơi này? Chúng

tôi, chỉ là mồi câu, phía sau có người muốn dùng chúng tôi để câu cá.

Tin tưởng tôi, cho dù ngài nhốt tôi ở chỗ này, giết một nửa và làm cho một nửa

còn lại nổi điên, chờ đến khi người mà ngài bám theo đi ra bên ngoài, thứ đang

chờ đợi ngài ở ngoài đó, cũng không phải là sự tự do trong tưởng tưởng của

ngài, mà là người đang chờ sẵn để kéo lưới lên.

Bây giờ tôi thật sự đang rất nghi ngờ, mục đích của người đứng sau chuyện này

là vì câu ngài ra, ngài chính là mục đích của bọn họ."

"Ta cũng không thể tin tưởng được lời mà ngươi nói, ta vẫn chỉ có một câu nói

kia, ta đã không còn lựa chọn nào khác."

"Ngài có lựa chọn."

"Ta không khả năng để chi trả phí thử lỗi."

"Được thôi, nếu như thân phận cùng là kẻ phản nghịch không cách nào có thể

làm ngài lùi bước, nhưng có thể cho tôi quyền để trình bày và nói chuyện có

được chứ?"

Người phụ nữ do dự một chút, vẫn gật đầu, quay người, rút sợ dây thủy tinh

đang trói trên người Karen ra, Karen rơi xuống đất, vuốt vuốt vết dây hằn ở trên

cổ.

Sau đó anh mở ba lô ra, lấy từ bên trong ra hai cái bình giữ nhiệt, bên trong một

cái thì là nước đá, trong một bình còn lại thì là một loại nước ngọt.

"Phu nhân có muốn uống một chút không?"

"Có thể."

Karen rót nước ngọt vào cái nắp bình, bỏ thêm đá rồi đưa cho bà ta, còn mình

thì tự uống hai ngụm lớn.

Người phụ nữ nhắc nhở: "Ngươi không lo lắng cho những thuộc hạ kia của

ngươi à?"

Karen lắc đầu, nói: "Tôi đã dặn dò họ, để bọn họ di chuyển chậm một chút, bọn

họ bây giờ chắc hẳn là đang di chuyển với tốc độ rùa bò ở hành lang, khoảng

cách đến chỗ vách đá mà phu nhân chuẩn bị ra tay với họ vẫn còn rất xa."

Bà ta ngồi xuống ở trên mặt đất, đưa tay chộp một cái, một mảnh pha lê bay đến

trong tay của bà ta…

"Răng rắc" một tiếng, khối pha lê bị cắt đứt một đầu, có rượu đỏ chảy ra từ bên

trong, bà ta mở to miệng, ngửa mặt lên uống.

Sau khi uống một ngụm lớn nhìn về phía Karen, hỏi: "Muốn uống không?"

"Tôi không thích uống rượu, tôi uống cái này là được."

"Ngươi nên nói vào trọng tâm rồi đấy." Bà ta lại uống một ngụm rượu rồi thúc

giục, "Tranh thủ thời gian một chút đi."

"Thời gian của chúng ta, thật ra rất dư dả, nếu dùng để tán gẫu thì chắc chắn là

đủ." Karen đặt bình giữ nhiệt xuống, "Tôi ở thành phố York có hai người bạn rất

tốt, bọn họ là hai người anh em, chiếc nhẫn của tôi là do hắn ta chế tạo, em gái

của hắn, là một cô gái rất đáng yêu."

"Ta tin ngươi, mấy cô gái đối mặt với vẻ ngoài và khí chất giống như ngươi, rất

khó để tỏ ra không đáng yêu."

"Cảm ơn ngài đã khích lệ, tôi nghĩ, nếu như bọn hắn biết, ở nơi này còn có một

vị tổ tiên của gia tộc Voss đang ngủ ở nơi này mà nói, bọn họ chắc chắn sẽ vui

mừng vô cùng."

"Truyền thừa của gia tộc Voss sớm đã phân tán, không có gì để cảm thấy vui

mừng cả." Bà ta cười cười, "Mà lại ta cũng chẳng phải là người xứ Wien, ta

cũng không có con cái, nhánh của ta đã bị tuyệt hậu, cho nên, ngoại trừ bọn họ

có họ giống với ta ra thì thật chất cũng không có quan hệ gì, ngươi cũng không

cần đem bọn họ ra để nói dễ nghe, vô dụng mà thôi."

"Tôi chẳng qua cảm thấy nên dùng phương thức nhẹ nhàng một chút để mở đầu

câu chuyện, có thể đã tỏ ra không được lưu loát, tôi tên là Karen, còn phu nhân

ngài thì sao?"

"Chồng ta họ Gandiro."

"Được rồi, phu nhân Gandiro, rất xin lỗi, tôi đối với chồng của ngài, cũng

không biết gì thêm."

"Chuyện này rất bình thường, chồng của ta chỉ là một tín đồ Trật Tự vô cùng

bình thường, sau khi ta kết hôn với ông ấy, hai người đều ở trong một bộ môn

nghiên cứu đặc biệt, ngươi có nghe nói việc gì có liên quan đến Gandiro thì mới

gọi là bất thường."

"Phu nhân ngài hẳn cũng nên hỏi tôi có họ gì?"

"Ha ha, được thôi, họ của ngươi là gì?"

"Inmerais.”

"Ta cũng rất xin lỗi, có thể là bởi vì có vài vị Trưởng Lão Thần Điện rất ẩn

danh, ta cũng không biết đến cái họ này."

"Đây là một gia tộc thẩm phán quan, rất nổi danh."

Karen rất tự hào giới thiệu về dòng họ của mình.