Số 13 Phố Mink

Chương 1361: Hợp tác vui vẻ (1)



Tất cả suy đoán không có gì để xác định cụ thể, đều sẽ mang theo khuynh

hướng chủ quan của người suy luận. Nếu Gandiro đương nhiên còn có lựa chọn

khác, con đường của ông ấy cũng có thể giải thích theo những phương hướng

khác, nhưng chỉ có mạch suy nghĩ này, mới có thể để cho tâm trạng của phu

nhân Gandiro cảm thấy thoải mái nhất.

Đương nhiên, Karen cảm thấy nếu tất cả mọi việc đều có thể giải thích được,

suy đoán của mình có lẽ là chính xác, chỉ có điều việc thuật lại quá trình cũng

không để ý đến một và những nhân tố và khả năng khác có thể xảy ra.

Karen xem phu nhân Gandiro như là "Khách hàng" của mình, bản chất của việc

trị liệu đó là để làm dịu nỗi đau của họ, để bọn họ cảm thấy dễ chịu và nhẹ

nhõm hơn một chút.

Mình cũng không phải thám tử hay là quan toà, cũng không cần thiết phải

nghiêm khắc trong việc tìm ra sự thật chân thật nhất.

Phu nhân Gandiro kinh ngạc mà nhìn vào quan tài pha lê ở trước mặt, đưa tay

chống lên thành quan tài, lẩm bẩm nói: "Ý của ngươi là, ông ấy đã triệt để chết

đi rồi sao."

"Đây là sự bảo hộ của ông ấy dành cho ngài."

"Ta không muốn được bảo hộ như thế này, việc này đối với ta không khác gì là

một sự tra tấn cả."

"Chồng của ngài quả thật là một thiên tài, nhưng ông ấy rốt cuộc cũng không

phải là thần, ông ấy chỉ đủ khả năng để yêu ngài thôi."

"Ha ha, có lẽ, ta không nên để ngươi mở miệng nói chuyện."

"Lúc trước khi ngài giao đấu với các thuộc hạ của tôi thì đã có thể thấy rõ được

rằng ngài cũng không phải là một người phản giáo trên đúng nghĩa, ngài để cho

ta nói chuyện, chẳng qua là ngài muốn cho mình một cái cớ, một lý do.

Bởi vì ngài rất rõ ràng, tôi nói chuyện là muốn gì, vì tính mạng của tôi và các

đội viên của mình, không phải sao "

"Karen Inmerais "

"Vâng, phu nhân."

"Có câu nói ngươi nói rất đúng, nếu như chồng của ta có thể trông thấy ngươi,

ông ấy chắc hẳn là sẽ cực kỳ kích động."

"Mặc dù thật đáng tiếc không có trông thấy ngài Gandiro đáng tôn kính, nhưng

chúng tôi cũng đã thông qua phu nhân, cảm giác được lẫn nhau."

"Ta muốn biết, sau khi chồng của ta rời khỏi nơi này, ông ấy đã gặp phải những

chuyện gì, ông ấy trải qua thời gian đó như thế nào, so với những gì ngươi vừa

nói, thật ra ta rất hi vọng ông ấy vẫn còn có thể sống, mặc dù ta cảm thấy, hi

vọng này cực kỳ xa vời."

"Tôi sẽ giúp ngài dò xét tung tích của Piston sau khi ông ta rời khỏi nơi này,

mặc dù rất nhiều năm cũng đã trôi qua, rất nhiều người có thể cung cấp manh

mối cũng đã không còn sống, nhưng là thần quan của Trật Tự Thần Giáo, vẫn

có thể để cho bọn họ ngồi dậy nói chuyện như cũ."

"Đúng rồi, nhưng mà ta cũng không nói ta muốn thả ngươi rời khỏi đây." phu

nhân Gandiro nhìn Karen, "Ngươi thay ta quyết định như vậy có phải là hơi quá

nóng lòng rồi hay không."

"Tôi cảm thấy đây chỉ là vấn đề nhỏ."

"Vấn đề nhỏ?"

"So với việc tôi có bị giữ lại ở nơi này, các thuộc hạ trong tiểu đội của tôi có thể

an toàn rời đi hay không, thứ làm tôi cảm thấy hứng thú, là thành quả nghiên

cứu của chồng ngài ở nơi này.

Tôi suy đoán, chồng của ngài thể hiện ra tư tưởng phản giáo của mình là sau khi

nghiên cứu sâu vào trong có phải không?"

"Đúng thế."

"Điều này cũng rất bình thường, càng tiếp cận Thần, thì càng không tin tưởng

có Thần tồn tại."

"Ngươi đang nói đến vị kia sao? "

"Đúng vậy, vị Giáo Hoàng điên cuối cùng của Ánh Sáng Thần Giáo."

"Chồng của ta không có khả năng là một kẻ điên."

"Ta cũng không cho rằng ông ấy thật sự là người phản giáo, chỉ là tư tưởng của

ông ấy quá cao, vượt ra khỏi phạm trù mà người bình thường có thể giải thích,

làm cho tất cả mọi người cho rằng ánh mặt trời lạnh lẽo, thì những người cho

rằng ánh mặt trời ấm áp sẽ trở thành những kẻ dị đoan.

Chồng của ngài chỉ là kẻ phản giáo trong thời đại này, nhưng lại là người thành

kính trên con đường tín ngưỡng thật sự.

Tôi cảm thấy rất vinh hạnh, có thể đi trên cùng một con đường với chồng của

ngài."

"Việc này cực kỳ không công bằng." Phu nhân Gandiro cười nói, "Ta đã ở nơi

này không nói chuyện với bất cứ ai trong suốt một trăm năm, sau đó vừa thức

giấc lại gặp phải một người biết nói chuyện như ngươi vậy."

"Trong nhà của tôi cũng có một vị trưởng bối đã bị giam cầm suốt một trăm

năm, cô ta cũng rất ít khi giao tiếp với người khác, nhưng bây giờ cô ta vẫn hoạt

bát sáng sủa và tự tin, mỗi ngày đều nghiên cứu muốn ăn muốn uống, muốn

chơi cái gì."

"Cô ta cực kỳ sáng sủa."

"Đúng vậy."

Karen dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi có một lời thỉnh cầu."

"Ngươi nói đi."

"Lúc trước tôi có suy đoán, phía dưới mặt đất này sẽ có Xiềng Xích Trật Tự tràn

ra ngoài, tôi muốn để ngài cho tôi xem thử, sợi xích đặc biệt nhất kia cuối cùng

là có bộ dáng gì."

"Sợi xích đặc biệt nhất "

"Đúng thế."

Phu nhân Gandiro nhấc tay, pha lê dưới chân xuất hiện vết rạn nứt, lập tức, một

sợi xích mang theo vẻ cổ kính trồi ra ngoài.

Hình thái của nó làm cho Karen cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì nó

cũng không phải xuất hiện một cách tự nhiên, mà là được rèn đúc chế tạo.

Cái loại cảm giác không thoải mái này giống như là bị xúc phạm, bị khinh

thường. Karen không biết loại tâm trạng này xuất hiện từ đâu, việc anh có thể

làm lúc này đó là áp chế những tâm trạng tiêu cực này xuống.

Sợi xiềng xích này cực kỳ thô to, khi Karen muốn đưa tay chạm đến, lại chợt

phát hiện bên trong khe hở của sợi xích này, lại có một vài vết màu tím.

Trên một sợi xích của Karen, cũng nhiễm phải màu tím, đó là khi va chạm với

Ngai Vàng Trật Tự mà “trộm” được, cũng chỉ có kia một.

Karen muốn đưa tay chạm đến những vệt màu tím này, nhưng khi tay của mình

vừa đưa qua, màu tím lại biến mất, giống như là đang cố ý trốn tránh mình.

Xiềng xích thu hồi, chui vào trong mặt đất.

Karen phủi tay, quay đầu nhìn về phía phu nhân Gandiro, ý còn chưa xong.

"Ngươi thật sự là biết cách ăn đấy." phu nhân Gandiro mở miệng nói.

Ừm, thời đại của bà ta có lẽ cũng chưa có cách gọi dành cho câu nói bỏ lửng*,

nhưng có thể hiểu sơ nghĩa là đang nói mình có hiểu biết về công việc.

* Một dạng câu nói dùng để nói đùa

"Phu nhân, tôi sẽ giúp ngài rời khỏi nơi này."

"Ý của ngươi là, ngươi sẽ tự nguyện đâm cái mảnh pha lê này vào trong đầu của

ngươi rồi giúp ta ra ngoài sao? "

"Không, sẽ không."

"A, ngươi vẫn là sợ chết."

Karen gật đầu, chấp nhận.

Mặc dù anh biết rõ, nếu như phu nhân Gandiro muốn "Xâm lấn" vào cơ thể của

mình, thì cũng là một chuyện rất đơn giản.

Chỉ có điều vị phu nhân này mặc dù ở ngoài miệng vẫn luôn nói những lời kiểu

như vậy. Nhưng đến bây giờ cũng không có hành động gì thật sự