Số 13 Phố Mink

Chương 1362: Hợp tác vui vẻ (2)



Trên người của bà ấy, Karen nhìn thấy cái bóng của Pall.

Trước đó, Karen vẫn luôn không tin tưởng có người có thể bị "Giam giữ" lâu

như vậy nhưng vẫn có thể giữ được bản tính lúc đầu của mình, bây giờ thì anh

tin rồi.

"Tôi cũng đã nghiên cứu về đề tài giống như của chồng ngài, ta có thể trợ giúp

ngài, để cơ thể của ngài rời khỏi trạng thái này."

"Nếu chỉ là cơ thể mà thôi thì cũng không có ý nghĩa."

"Tôi có thể giúp ngài duy loại trạng thái lúc này, nhưng tôi còn cần một chút

thời gian nữa, cho nên ngài sẽ phải chờ ở nơi này thêm một khoảng thời gian,

chờ đến lúc có thể làm đến được một bước kia, tôi sẽ sắp xếp để ngài rời khỏi

nơi này."

"Ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi "

"Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy ngài sẽ đồng ý với phương án này." Nói

xong, Karen mở tay ra, một sợi Xiềng Xích Trật Tự bay ra từ trong lòng bàn tay,

ở phía trên còn có một vài vết màu tím đang di chuyển.

So với sợi xích mà phu nhân Gandiro triệu hồi ra lúc nãy, sợi xích của Karen

cũng tự nhiên và tràn đầy sức sống hơn.

Phu nhân Gandiro rất là khiếp sợ mà nhìn Karen: "Bây giờ thừa nhận, ngươi

quả thật rất giống với chồng của ta."

"Cho nên tôi có thể thực hiện được những lời mà mình đã hứa hẹn với ngài,

đương nhiên, về sau nếu như tôi có thể tiếp tục tự mình tiến vào hoặc là phái

người tiến vào nơi này mà nói, tôi chắc hẳn có thể rút ngắn tiến trình này."

"Nơi này, là thành quả nghiên cứu của chồng ta."

"Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi không hi vọng những nghiên cứu nãy sẽ vĩnh

viễn bị chôn vùi, phu nhân ngài hẳn cũng thấy vậy."...

"Thức tỉnh" ở nơi này có sự hạn chế rất lớn, một công trình tốn kém chi phí đến

như vậy mà chỉ có thể để phu nhân Gandiro duy trì trạng thái "Thức tỉnh" ở nơi

này, cơ thể của bà ta thật sự không thể nào ra khỏi đây.

Nếu dựa theo lời của bà ta nói mà bỏ ký ức vào trong một khối pha lê rồi mang

ra ngoại, việc này rất nguy hiểm, bởi vì bà ta đã chết, không còn linh hồn.

Còn có một việc nữa, Karen thậm chí cảm thấy trận pháp pha lê bên dưới mặt

đất, cũng là tính toán để sử dụng cho riêng phu nhân Gandiro.

Nói tóm lại, tất cả mọi thứ ở nơi này, cũng không có tính phổ biến.

Nhưng dù chỉ có thể cung cấp một mạch suy nghĩ, một sự dẫn dắt, đối với

Karen mà nói, cũng có ý nghĩa rất lớn, giá trị của nó không thể xem thường.

Anh vẫn luôn tưởng tượng có một ngày, mình có thể cung cấp năng lượng cho

Bá tước Recar và Lão Saman, để bọn họ không cần lo lắn vì năng lượng linh

tính tiêu tá màn kết thúc sự tồn tại, có thể tự do hoạt động trên đời.

"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" hai tay của phu nhân Gandiro chống lên thành

quan tài, để lộ dáng người đầy đặn của mình ra ngoài.

Ánh mắt của Karen tránh đi, mở miệng nói: "Lúc này ngài còn có thể lựa chọn."

Phu nhân Gandiro đổi tư thế, bà ta đã sống một mình quá lâu, đã không quen

giao tiếp với người sống, hơn nữa bà ta cũng là một quả phụ đã chết, hình như

cũng không cần thiết phải lưu ý chuyện gì.

Nhưng bản thân bà ta không để ý, hết lần này tới lần khác thì người trẻ tuổi

trước mắt này vẫn để ý, trong lúc nhất thời, phu nhân Gandiro vừa bực mình

vừa buồn cười.

"Ta không muốn trở thành nô lệ của ngươi."

Karen dứt khoát ngồi xuống, hỏi: "Rượu đỏ ngài còn không "

Phu nhân Gandiro vung tay lên, một khối pha lê bay đến trước mặt của Karen.

Karen cầm lấy khối pha lê này, cầm thanh kiếm Lưu Tư bên cạnh gõ lên trên,

giống như là đang khu nắp chai bia.

"Rắc!"

Karen cầm lấy cái nắp bình giữ nhiệt của mình, đổ đầy rượu đỏ vào trong, lúc

trước cái bình giữ nhiệt dùng để chứa đá nhưng không đậy nắp, nước đá bên

trong đã tan không ít, Karen do dự một chút, lòng bàn tay mở ra, sức mạnh hệ

thủy của Thủy tổ Ellen vận chuyển, ngưng tụ ra từng khối nước đá, rơi vào bên

trong cái nắp.

Sức mạnh song thuộc tính của Thủy tổ Ellen rất phù hợp cho việc ra ngoài thám

hiểm, vừa có thể nướng đồ ăn vừa có thể uống nước đá.

Chỉ có điều thì lời này cũng không thể nói với Pall, nếu không con mèo kia chắc

chắn sẽ tức giận đến phát điên.

"Tôi cảm thấy đây là một sự hợp tác, ngài đại biểu cho chồng của ngài, mà tôi,

đại biểu cho chính mình."

"Người nhà của ngươi đâu."

"Sự thật là như vậy, bởi vì một chút tình huống đặc thù, người nhà của tôi

không có cách nào cung cấp sự trợ giúp gì cho tôi cả, đương nhiên, trước khi tôi

rời đi, người nhà của tôi nhất là ông nội, đã chuẩn bị sẵn cho tôi rất nhiều thứ.

Bây giờ, bên phía tôi, tôi là người nói chuyện, ngài cũng nhìn thấy những thành

viên trong đội lúc nãy của tôi, trong số bọn họ đều là những người có tài năng

rất cao hoặc là có bối cảnh gia đình rất cao, đây chính là tập thể nhỏ mà tôi xây

dựng, tôi còn có một tập thể nhỏ khác."

"Ngươi nói những lời này, là muốn dùng vẽ ra sự phát triển trong tương lai để

làm tiền đặt cược sao."

"Không, tôi chỉ muốn giới thiệu tình hình bên mình cho phía đối tác biết, thứ

mà tôi muốn dùng làm tiền đặt cược, là Nhân phẩm của tôi."

"Nhân phẩm."

"Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu ngài tin tưởng nhân phẩm của tôi là được rồi."

"Ta không có nhìn ra được nhân phẩm của ngươi, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy

ngươi, từ lần thứ nhất chúng ta nói chuyện, ta có thể cảm giác được, tiết tấu cũa

cuộc nói chuyện này vẫn luôn bị ngươi khống chế.

Ngươi làm sao có thể dùng nhiều tâm cơ và kỹ xảo đến như vậy để đối phó với

một người quả phụ bị giam cầm mấy trăm năm như ta."

"Đó là do thói quen của tôi." Karen có chút bất đắc dĩ mà uống một hớp rượu đỏ

lớn, "Nhưng tôi cảm thấy ở trên phương diện này, ngài thật sự có thể tin tưởng

tôi, tôi không phải đại diện cho tập đoàn của tôi đến để thu mua xí nghiệp của

vợ chồng ngài, chúng ta là đang bàn chuyện hợp tác, ngài là bên phía mà tôi có

thể hợp tác."

"Karen."

"Ừ."

"Ngươi đã kết hôn rồi sao?"

"Không có." Karen chỉ chỉ mặt mình, "Đây là tuổi tác thật sự của tôi."

Mặc dù tuổi tác của linh hồn tôi lớn hơn so với cơ thể này không ít, nhưng cùng

với loại người động tới là tính bằng trăm năm thì vẫn rất trẻ trung.

"Có bạn gái rồi sao?"

"Có một vị hôn thê."

"Gia tộc nào?"

"Gia tộc Ellen."

"Gia tộc cướp biển của Wien?"

"Đúng thế."

"Gia tộc này là rất nổi danh, nhưng lấy thân phận của ngươi, kết thông gia với

nhà của bọn họ, vẫn có chút thiệt thòi đấy."

"Trên thực tế, gia tộc Ellen ngày nay đã hoàn toàn xuống dốc, nửa năm trước

khi tôi vừa tới Wien, toàn bộ gia tộc của bọn họ chỉ có ba người có hệ thống tín

ngưỡng đạt đến cấp ba, ngay cả trận pháp truyền tin và trận pháp dịch chuyển

đều bị bỏ hoang vì không có khả năng để giữ gìn."

"Vậy hôn ước của ngươi sẽ còn tiếp tục thực hiện sao."

"Đương nhiên, đó là hôn ước mà ông nội giúp tôi quyết định lúc vẫn còn tỉnh

táo."