Số 13 Phố Mink

Chương 1363: Hợp tác vui vẻ (3)



"Ngươi sẽ cảm thấy thiệt thòi hoặc là có gì không cam tâm sao, có từng nghĩ

đến rằng, thật ra nếu ngươi muốn có thêm nhiều sự trợ giúp, ta tin tưởng rất

nhiều gia tộc trong Thần Giáo sẽ rất vui lòng mà để ngươi trở thành con rể của

bọn họ, mà những vị tiểu thư được dùng để kết thông gia với ngươi cũng sẽ

không nói ra mấy câu nói kiểu như muốn chống lại kết hôn chính trị để truy

đuổi theo tình yêu tự do.

Ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta nghe lời thật lòng."

"Nói thật sao?"

"Đúng vậy, ta muốn nghe lời nói thật."

"Không có."

"Không có hối hận và thấy tủi thân sao?"

"Không có."

"Một chút đều không có?"

Karen nhấp một ngụm rượu,

Trả lời:

"Một chút đều không có, bởi vì..."

Trên mặt Karen nở nụ cười, lại uống một ngụm, nói: "Vị hôn thê của tôi rất xinh

đẹp, ha ha."

"Ha ha ha...”

Phu nhân Gandiro cũng cười.

Đợi đến khi Karen dừng lại không còn cười tiếp, tiếng cười của phu nhân

Gandiro còn chưa dừng lại, bà ta ngồi xuống, tiếp tục cười.

Cười cười một lúc, bà ấy ngẩng đầu, nước mắt trượt xuống từ trong hốc mắt.

Bà ấy hít sâu một hơi,

Nói:

"Ta đã từng hỏi ông ấy như vậy, có hối hận sau khi kết hôn với ta hay không,

ông ấy nói không có, nguyên nhân, cũng giống như đúc với lời mà ngươi vừa

nói."

"Tôi có thể cảm nhận ra được, tình yêu của ông ấy đối với ngài, đương nhiên,

cũng cùng lúc cảm nhận được, tình yêu của ngài dành cho ông ấy."

Karen liếm môi một cái, bởi vì đủ loại sự việc xảy ra bất chợt, dẫn đến lần này

anh cũng không thể dành ra một khoảng thời gian để về trang viên Ellen một

chuyến để thăm Eunice.

Bây giờ, nhìn xem hoàn cảnh nơi này, lại nhìn phu nhân Gandiro ở trước mặt,

anh đột nhiên cảm giác được mình đã làm sai.

Sự nghiệp rất trọng yếu, mục tiêu rất trọng yếu, tín ngưỡng cũng rất trọng yếu,

nhưng theo lý thuyết, người mà mình luôn nói có vị trí quan trọng nhất, lại sẽ

luôn bị xếp tới cuối cùng theo thói quen.

Eunice mê man lâu như vậy, có lẽ cũng cảm thấy cô đơn giống như phu nhân

Gandiro nhỉ.

Phu nhân Gandiro mở miệng nói: "Thành giao."

Karen gật đầu.

"Ta cảm thấy ngươi cũng nên cho ta thấy được một chút sự tôn trọng cơ bản

nhỉ, cũng nên giả bộ tỏ ra vui mừng một chút, nếu không thì ta sẽ cảm thấy, từ

lúc bắt đầu cho đến cuối cùng thì ta đều bị ngươi nắm ở trong lòng bàn tay."

"Thật có lỗi, phu nhân, không phải là tôi không tôn trọng ngài, mà là tôi cũng

không nghĩ mình sẽ được lợi ích gì từ chỗ của ngài cả, chúng ta là đồng đội có

mục tiêu cùng tiến về phía trước,

Từ lúc ngài đồng ý với chuyện này, cũng có nghĩa rằng trên người của tôi lại có

thêm một phần trách nhiệm"

Phu nhân Gandiro phủi tay, lập tức, toàn bộ người xem, bắt đầu vỗ tay.

"Karen, ngươi không đi làm một diễn giả là một điều đáng tiếc đấy."

"Thật ra tôi quen với việc độc thoại nội tâm hơn."

"Bây giờ ngươi hãy đi tập hợp với các đội viên của mình đi, dựa theo lời ngươi

nói, trước tiên thì giải quyết người câu cá ở bên ngoài, mặt khác, ngươi không

nên vứt khối pha lê trong tay đi, lần sau nếu người muốn vào đây hoặc là muốn

sắp xếp cho thuộc hạ của mình đi vào thì cầm nó theo sẽ tiết kiệm được thời

gian."

"Cảm ơn ngài, phu nhân." Karen đứng người lên, sau đó cũng không nhúc

nhích.

"Ừm ngươi còn có yêu cầu gì nữa "

"Là như thế này, thưa phu nhân, tôi vốn đến đây là để trộm mộ."

"Ta biết, ta đã sớm đoán được."

"Nếu tôi đã đến đây để trộm mộ thì cũng đã nói rõ rằng tiểu đội của tôi cũng

không được dư dả trên phương diện tiền bạc."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Là đối tác với nhau, ngài thấy có nên rót thêm một chút tài chính để đầu tư cho

chúng tôi hay không?"

"Ngươi có cảm thấy ta là một người rất ngu ngốc hay không?" phu nhân

Gandiro chỉ vào mặt mình hỏi.

"Tôi cảm thấy một vài thứ, chỉ có lưu thông, mới có thể cho thấy giá trị thật sự

của nó, quan trọng nhất chính là tôi cần mang về thứ gì đó, để cho các thuộc hạ

trong đội của tôi cảm thấy chuyến đi này không phí công, nếu không thì một vị

đội trưởng luôn chỉ huy tiểu đội của mình đi làm những chuyện không công, rất

khó để thành lập uy tín."

Phu nhân Gandiro chỉ chỉ vào một cái tế đàn nhỏ ở bên cạnh, phía trên có trưng

bày mười viên đá ma pháp màu sắc thuần khiết với kích cỡ tương đối lớn.

"Ngươi chọn hai cái đi, những thứ này là vật liệu dư ra trong lúc bố trí trận pháp

trước đây."

"Cảm ơn phu nhân."

Karen cầm ba lô của mình đi đến trước, để toàn bộ đá ma pháp vào trong ba lô

của mình.

Một viên đá ma pháp này giá trên thị trường khoảng chừng ba mươi nghìn phiếu

Trật Tự, để lại hai viên ở nhà, còn lại thì đem ra chợ đen bán, như vậy không

chỉ đủ cho chi phí của chuyến đi lần này mà còn kiếm lời rất lớn.

"Phu nhân, tôi đi đây, chắc là sẽ không quá lâu, chờ đến khi mọi điều kiện chín

muồi, tôi sẽ đón ngài đi ra."

"Ừm."

Karen quay người rời đi, vừa đi ra khỏi, âm thanh của phu nhân Gandiro vang

lên từ phía sau:

"Ai, lần trước, ta cũng nhìn bóng lưng của chồng ta rời đi như vậy."

Ai, bà ta lại làm trò.

Karen dừng bước lại, quay đầu lại, nhìn về phía phu nhân Gandiro đang dựa vào

quan tài pha lê mà uống rượu đỏ, mở miệng nói:

"Phu nhân, nếu như ngài nguyện ý tiếp nhận sự nhàm chán của việc nằm trong

quan tài mà không được làm gì cả thì bây giờ tôi có thể mang ngài ra ngoài

theo, tuy nhiên phải tính cả việc cái quan tài pha lê này, năng lượng linh tính mà

nó tạm phong tỏa trong người ngài sẽ dần xói mòn."

Phu nhân Gandiro lập tức nói: "A không, chuyện này đúng là tra tấn trong sự tra

tấn."

"Nhưng tôi cũng không đành lòng để lại phu nhân ngài một mình nơi đây, lại

tiếp tục chờ đợi không biết bao lâu nữa."

Thấy Karen nghiêm túc, phu nhân Gandiro vội nói:

"Ta tin tưởng ngươi có thể hoàn thành tiến trình của mình để đưa ta ra ngoài,

vừa lúc ta mở mấy buổi hòa nhạc tạm biệt ở nơi này."

Gandiro phu nhân vung cánh tay một cái, tất cả người xem đều tập thể đứng

dậy, nhấc hai tay đặt lên bả vai người bên cạnh, trong miệng mỗi người thật sự

lại đang phát ra âm thanh, đây thật sự là buổi hòa nhạc của người chết.

"Hô hô... Hô hô hô... Ô!"

"Hô hô hô hô hô ô!"

Phu nhân Gandiro nhấc tay, cất cao giọng với Karen:

"Gặp lại sau người bạn thân mến của ta, ta sẽ nở rộ trong rừng pha lê để chờ

người tới đón."