Số 13 Phố Mink

Chương 1381: Lúng túng (3)



Karen khoát tay áo với cậu ta.

Chờ đến khi Richard đi rồi, Karen cầm lấy tờ báo bên người, không phải là «

Tuần Báo Trật Tự » mà là « Nhật Báo Tang Phổ ».

Phía trên có một trang đưa tin về một đoàn công nhân tóc tím dưới sự dẫn dắt

của ngài Luther, chuẩn bị tiến hành du hành biểu tình.

Cuộc giết chóc chủng tộc nhằm vào người tóc tím ở thành phố York đêm đó đã

dẫn đến lực ảnh hưởng của Luther khuếch tán lên thêm một bước, trước kia,

thật ra rất nhiều tóc tím người cũng không nhiệt tình gì để tham gia vào loại

hoạt động biểu tình chính trị này, một mặt là do công việc của họ cực kỳ vất vả,

sinh sống vốn đã rất khó khăn; thứ hai trong lòng bọn họ vẫn luôn xem bản thân

là những kẻ ngoại lai, cũng không cảm thấy mình cũng có thể thông qua hoạt

động chính trị để giành được quyền lợi gì.

Karen không khỏi nghĩ đến cảnh những thần quan Trật Tự đi bên cạnh để bảo

vệ cho Luther mà anh trông thấy trên đường ngày hôm đó, có lẽ, cuộc giết chóc

chủng tộc đêm đó cũng chỉ là một ngòi nổ, quá trình phát triển tiếp theo, vẫn

nằm trong một kế hoạch nào đó như cũ mà thôi.

Có đôi khi Karen cũng không khỏi cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng mình đã ở trong

Trật Tự Thần Giáo, nhưng lại luôn có thể cảm thấy lạ lẫm đối với cái giáo hội

này.

Cái giáo hội này, không chỉ có Dis ra đời, bây giờ còn có vợ chồng Gandiro...

Nói không chính xác thì có lẽ còn có những người khác, ở bên trong dòng sông

lịch sử của Trật Tự đã từng lưu lại dấu chân bị che giấu của bọn họ.

Sau khi đọc báo xong, Karen đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường đi ngủ.

Mấy ngày sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, giấc ngủ vẫn luôn tốt một cách lạ

thường.

Sáng sớm, Karen bị tiếng nước trong nhà vệ sinh đánh thức, mở mắt ra, theo

thói quen quay đầu nhìn sang bên gối, không nhìn thấy cái bóng nhỏ màu đen

kia.

Đứng dậy, đi vào phòng tắm, mở cửa, trông thấy Pall đang nằm trong cái bồn

rửa mặt mà dùng cái chân mèo để gội đầu.

Đóng nắp thoát nước của bồn rửa mặt lại, vặn nước chảy đầy thì vừa đủ thành

một cái bồn tắm cho vừa cho Pall.

"Cô đã tỉnh rồi à." Karen nói.

"Đánh thức cậu sao?" Pall hỏi.

"Không có, vốn cũng đến giờ dậy."

Pall tiếp tục xem mình trong gương, nói: "Trên người đều có chút khó chịu,

trong bụng vốn của Acelos cũng bẩn, có hương vị của cá khô."

"Tôi còn cho rằng cô sẽ không chê loại mùi đó chứ."

"Làm sao có thể không chê, lúc trước ta cũng hay tổng vệ sinh trong miệng cho

cha của nó đấy."

Karen đi đến trước bồn rửa mặt, lấy một ít dầu gội vào trong tay, giúp Pall xoa

xoa đầu.

Pall để chân mèo xuống, híp mắt mà hưởng thụ dịch vụ xoa đầu.

Đợi đến khi Karen chuẩn bị lấy thêm dầu gội đầu, Pall lập tức mở mắt ra nhắc

nhở: "Sữa tắm!"

Karen cười, hỏi: "Đối với cô mà nói thì dầu gội đầu với sữa tắm có gì khác nhau

à?"

"Đương nhiên là có khác nhau, cảm giác sống được tạo ra từ những sự phân

chia tinh tế, nếu không thì cậu vì cái gì thích ăn hoành thánh mà không ăn thịt

viên cùng với bột mì cho nhanh?"

"Ừm, cô nói cũng đúng."

"Chưa kể nơi này là bệnh viện nữa, cậu bị thương rồi à?"

"Tôi không sao."

"Thuộc hạ của cậu không ai ngủ dưới nhà xác đâu nhỉ?"

"Không có."

"Ồ, vậy là tốt rồi." Pall thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Ta nghĩ chắc là đã có rất

nhiều chuyện xảy ra."

"Đúng thế."

"Để ta đi hỏi yêu tinh radio vậy, lười để cậu thuật lại, sợ cậu thấy mệt mỏi."

"Được rồi."

Karen bắt đầu giúp Pall xả nước, sau đó cầm lấy khăn lông khô giúp nó chà lau

cơ thể.

"Ai, vẫn là mông lớn tắm rửa cho ta dễ chịu hơn, cậu vẫn không biết cách chăm

sóc người khác."

"Chuyên môn của tôi là chăm sóc cho người chết."

Karen vỗ lên mông của Pall, nói: "Còn nữa, đợi đến sau khi cô biến trở lại thành

người, có lẽ ngay cả Healy cũng không lớn bằng cô đâu."

"A, quả nhiên, lúc đàn ông nói không chê ngươi béo, nếu ngươi thật sự tin thì

chẳng khác gì là đồ đần."

Karen mở tay ra, một quả cầu lửa xuất hiện, anh ôm Pall lên, để nó hong khô

lông trên quả cầu lửa.

Pall bị Karen xách lên mà hông khô như mèo gác bếp bất mãn nói: "Bây giờ

mặt trời cũng đã mọc, ta có thể nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng để từ từ khô, nào

có ai làm giống như cậu?"

"Tôi dự định đưa mọi người xuất viện."

"Về thành phố York sao?"

"Không, về trang viên Ellen."

"Cậu bỏ lại thuộc hạ của mình à?"

"Dẫn bọn họ cùng đến trang viên làm khách."

"A, vậy cậu nhanh buông ta xuống!"

Karen đặt Pall xuống.

Pall run run người, nhắm mắt lại, rất nhanh, trên người cô xuất hiện một ánh lửa

bao phủ toàn thân, nhưng lại không có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại

nhìn có vẻ rất dễ chịu.

Chỉ trong chốc lát, lông của Pall đều tự mình nhanh chóng hong khô.

Sau đó nó tựa như cảm thấy có chút quá khô khan, lại "Meo" một tiếng, ngưng

tụ ra một lớp hơi nước thật mỏng bao phủ lên người mình, bổ sung cho bản thân

một chút độ ẩm.

Karen có thể sử dụng năng lực song thuộc tính của Thủy tổ Ellen, Pall có quan

hệ cộng sinh nên có thể mượn sử dụng.

Rất nhanh, lông Pall lập tức trở nên mềm mại mà còn sáng bóng.

"Thật ra, cô có thể dùng một phương pháp tiện lợi hơn để tắm rửa."

Pall nhìn thoáng qua Karen, hỏi ngược lại: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi

ta à, rốt cuộc thì ở trong nhà ai dùng nhà tắm nhiều nhất?"

"Ừm, nói rất có lý."

"Còn nữa, có cần gọi điện thoại trước cho Anderson để hắn chuẩn bị sẵn việc

đón khách không?"

"Có cần thiết phải làm vậy sao sao?"

"Trong tiểu đội của cậu có nhiều công tử và tiểu thư đến như vậy, thân phận của

họ chắc chắn phải cao hơn cái mụ nữ vương kia rất nhiều, mấy người này thân

phận cao quý, không đứng ké một chút thì cũng phí."

"Được rồi, nghe cô."

Karen ôm Pall đi đến quầy trực y tá, bấm điện thoại trang viên Ellen, sau khi

người hầu nghe máy, rất nhanh, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng thở

hồng hộc của lão Anderson.

Ừm, thoạt nhìn là vội vàng chạy tới nghe máy nên mới thở hổn hển như vậy,

nhưng Karen không nghe thấy tiếng chống gậy trên sàn, chỉ có thể nói là bỏ qua

tình tiết nhỏ, người ta biểu diễn cũng có lòng.

"Alo, là thiếu gia Karen sao?"

"Là ta, hôm nay...”

"A, điện hạ?" Lão Anderson phát ra một tiếng nghi ngờ, sau đó ống nói bị một

người khác cầm, ngay sau đó, từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm

thanh để Karen cảm thấy có chút quen thuộc:

Ophelia: "Hôm nay thế nào rồi?"

Cô ta sao lại ở trang viên Ellen?

Karen trả lời: "Hôm nay thời tiết thế nào?"