Số 13 Phố Mink

Chương 1382: Về nhà (1)



"Ta còn tưởng rằng cậu sẽ không trở về trang viên."

Pall ngồi ở chỗ vị trí bên cạnh tài xế vừa chơi với cái đuôi của mình vừa nói.

Karen quay đầu nhìn thoáng qua xe tang đang chạy theo ở phía sau, hỏi ngược

lại: "Vì cái gì không quay về?"

"Xấu hổ này, chột dạ này, phiền phức này..." Pall đếm lấy từng ngón chân mèo,

"Sau đó thì muốn trốn tránh chứ sao."

"Những thứ mà cô nói đến, tôi đều không có."

"A, tốt, vậy người nào đó vì sao lại hỏi hôm nay thời tiết thế nào?"

"Cái này không phải là phương thức giao lưu thường ngày của người Wien

sao?"

"Được rồi, cậu bây giờ lại biến thành người Wien rồi sao?"

"Là vì Ophelia đến Wien."

"A đúng đúng đúng."

"Lúc đầu cô ấy cũng không phải đến đại khu này, vừa bị điều tới, có vẻ là vì để

tiếp đón đoàn đại biểu của Nguyệt Nữ Thần Giáo."

"Bình thường mà nói, giữa cùng thế hệ thì cũng chẳng có tình nghĩa gì có thể đề

cập đến, trái lại sẽ cắn xe nhau càng hung ác hơn, tựa như là những giáo hội tạo

thành từ sau khi Hải Thần Giáo phân liệt vậy, những năm nay là do không có

sức để đánh nhau, trước kia thì ngỡ như rằng sẽ đánh nhau đến mức độ vỡ đầu

văng óc ra.

A, đúng, cậu còn nói là đã gặp phải hai bức tượng giữ cổng của Nguyệt Nữ

Thần Giáo trong lăng mộ của gia tộc Congers phải không, Ám Nguyệt thế mà

cũng là Nữ Thần, rất có thể còn có nợ máu với Artemis."

"Bây giờ không phải là việc liên quan đến thâm thù gì với nhau, mà là Nguyệt

Nữ Thần Giáo an bài như vậy, để cho tôi đang có chút nghi ngờ về mục đích

thật sự mà Nguyệt Nữ Thần Giáo để Ophelia tới đón tiếp bọn họ."

Pall mở miệng nói: "Chắc là do trái cây đã chín rồi chăng."

"Nguyệt Nữ Thần Giáo xem Ophelia như trái cây đã chín?"

"Vì cái gì không phải là cậu vì đã có được Con Mắt Ám Nguyệt nhỉ?"

"Tôi?"

"Cậu nên cẩn thận một chút, Karen. A không, cậu không cần cẩn thận, cậu đã

Trật Tự hóa."

"Ý của cô đó là người mà Nguyệt Nữ Thần giáo muốn tìm là tôi sao?"

"Giống như là là đám tàn dư Ánh Sáng lúc trước ẩn nấp ở bên người của Piaget

chờ đợi cái người được chọn kia vậy, ta vẫn cảm thấy cái người kia không phải

là Bede, mà là cậu đấy."

"Vậy cái sự kiện này sẽ trở nên rất thú vị rồi." Karen cười cười, "Tôi còn phải đi

làm bảo vệ cho bọn họ đấy."

"Chú ý an toàn."

"Tôi biết."

"Ha ha meo, ý mà ta nói đó là phải chú ý sử dụng biện pháp an toàn đấy nhé.

Cậu nghĩ xem, lần trước lúc bảo vệ cho công chúa của Đảo Ám Nguyệt thì đã

để cho người ta lớn bụng mà đi lên thuyền rồi, lần này bảo vệ cho Thần tử của

Nguyệt Nữ Thần Giáo, không được để cho người tay dắt một đứa bé trở về

đấy?"

"Trong vòng một tháng tiếp theo thì cô cũng đừng có nghĩ đến việc ăn cá."

"Meo!!!"

...

Sau khi tiến vào trong trang viên, Pall càng phát hiện ở trong cũng không có gì

thay đổi, cũng không có sự chuẩn bị đặc biệt gì, càng không có triệu tập toàn bộ

hầu nam hầu gái trong trang viên để thực hiện nghi thức tiếp đón gì cả.

Pall nói lầm bầm: "Nhóc Anderson tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ."

Karen đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, buồn cười nói: "Kiểu tính tình này của cô

mà còn dám bảo người khác không biết cách làm người sao?"

Chiếc xe Pens second-hand và xe tang đều chạy đến phía sau của lâu đài cổ, lão

Anderson mang theo người trong nhà đứng ở nơi đó nghênh đón. Mặc dù Karen

nói ở trong điện thoại, lần này những thuộc hạ mà Karen dẫn theo đến đều là

những công tử tiểu thư trong Trật Tự Thần Giáo, nhưng lão Anderson vẫn

chuẩn bị phương thức nghênh đón giống như khi tiếp đón Karen mọi khi.

"Thiếu gia Karen, hoan nghênh trở về." Lão Anderson đối với Karen cực kỳ

cung kính, nhìn xem Pall trong ngực Karen thì trong lời nói càng mang theo

nịnh nọt…

"Những người này đều là bạn của tôi."

"Vâng, bạn của thiếu gia cũng chính là khách quý trong trang viên, chúng ta

nhất định sẽ chiêu đãi nghiêm túc."

Lão Anderson phất phất tay đối người bên cạnh, ra hiệu bọn họ đi chiêu đãi bạn

bè của thiếu gia, bản thân ông ta thì cùng Karen đi lên lầu, cũng không ở lại để

hỏi thăm tiếp đón ân cần những vị khách quý này.

Lúc lên tới lầu hai, lão Anderson dừng bước lại, nhỏ giọng nói: "Công chúa

Ophelia hiện tại chắc hẳn là đang đợi ngài ở trong phòng đọc sách của tộc

trưởng."

"Được rồi, tôi đã biết."

Karen không có đi vào phòng đọc sách, mà trước hết là đi đến phòng của

Eunice.

Hai hầu gái đứng ngoài cửa sau khi trông thấy Karen tới, lập tức hành lễ rồi lui

ra.

Trước lúc đẩy cửa bước vào, Karen để Pall trong ngực xuống, cảnh cáo nói:

"Nếu cô còn đi nhìn lén, thì cả năm này cũng đừng hòng ăn cá."

Pall cực kỳ ai oán nói: "Cậu cũng không thể luôn luôn dùng cái việc này để uy

hiệp ta, thật là quá đáng!"

"Tôi nói được thì làm được."

"Ta cũng nói được thì làm được, không nhìn liền không nhìn, hừ, cũng đã sớm

nhìn đến phát chán rồi, thật không biết ôm một đôi chân sờ tới sờ lui có ý nghĩa

gì."

Pall tức giận quay đầu chạy đi, cô muốn đi tìm lão Anderson để chuẩn bị bữa trà

chiều cho mình.

Karen sửa sang lại quần áo của mình một chút, đẩy cửa ra, lúc đi vào thì sửng

sốt bởi vì trông thấy một cô gái đái ngồi sau bàn đọc sách, nhưng cô gái kia

cũng không phải là Eunice.

Cửa phòng ngủ có vật liệu ngăn chặn thăm dò, nhưng loại ngăn cản này cũng

chỉ có thể xem là có còn hơn không, chủ yếu vẫn là Karen lúc trước khi đẩy cửa

đi vào cũng sẽ không thăm dò bên trong làm gì, giữ lại một chút bí ẩn chẳng

phải sẽ cảm thấy thú vị hơn hay sao?

Nhưng trên thực tế đến xem, về sau vẫn phải cẩn thận một chút mới thỏa đáng.

Ophelia xoay người, hôm nay cô mặc trên người một bộ trang phục cưỡi ngựa,

nổi bật ra dáng người vốn rất có vốn liếng của mình.

"Tôi cảm thấy cho dù là bắt nguồn từ sự tôn trọng giữa bạn bè thì anh cũng nên

thu hồi lại sự thất vọng từ trong ánh mắt của mình rồi đấy."

"Thật mừng khi gặp lại cô đấy, Ophelia."

Karen đi đến trước, thoải mái giang hai cánh tay.

"Ha ha."

Ophelia cười cười, bước đến trước rất khách khí mà ôm Karen theo lễ tiết.

Lúc này, Eunice mặc một bộ váy dài màu đen đi tới từ trong phòng kế bên,

trong tay có bưng một bình trà.

Ophelia chỉ chỉ vào Karen, nói với Eunice: "Cô nhìn xem, tôi đã từng nói mà,

việc mà con người của anh ta am hiểu nhất đó chính là dùng phương thức rất

thỏa đáng mà người khác đẩy ra."

Eunice cũng cười, hiển nhiên, hai cô gái trước đó cũng có tán gẫu với nhau,

cũng không biết, cuối cùng đã tán gẫu với nhau được bao nhiêu.