Số 13 Phố Mink

Chương 1385: Nơi vinh quang ngủ say (1)



Có một loại tư duy cố định, bản thân rất dễ có ấn tượng tốt đối với những người

có điểm tương tự với mình, tựa như là một cách để nhận biết "Bầy đàn", bởi vì

sự tương tự, cho nên theo bản năng mà cảm thấy thân thiết.

Nhưng trên thực tế thì cũng cần phải chia ra thành những tình huống khác nhau,

ví như trưởng bối thường thường sẽ chú ý và bảo vệ vãn bối mà họ xem như là

người thừa kế của mình, bởi vì giữa hai người, một người sắp kết thúc còn một

người kia thì mới sinh ra, cũng không tồn tại sự mâu thuẫn, đối lập cùng chèn

ép.

Mà đối với những người có tính cách cường thế hơn, thích kiểm soát mọi việc

và "Tự cho là thông minh" mà nói, thì việc gặp phải "Đồng loại" thì sẽ xuất hiện

tình huống khiến họ cảm thấy rất khó chịu bởi vì họ đã theo thói quen mà tự dệt

cho bản thân một tấm lưới, tấm lưới này là lớp bảo vệ bản thân khỏi những tình

huống bên ngoài, tạo ra không gian cung cấp sự an toàn cho bản thân; đối nội

thì là sự thể hiện cho ý chí của mình, có thể bố trí và sắp xếp riêng cho từng sợi

tơ nhện.

Cho nên, nếu như trong chiếc lưới ban đầu mà ngươi dệt lên, bỗng nhiên lại

xuất hiện một con nhện, nó cũng sẽ bắt đầu học cách ngươi dệt lưới, học theo

ngươi mà tạo dựng màn bảo vệ cho mình, giữa các ngươi tất nhiên sẽ xuất hiện

sự "Xung đột".

Nhưng mà những sự "Xung đột" này cũng không nhất định phải thể hiện bởi

những hành động cực đoan.

Karen đương nhiên sẽ không cho rằng Neo sẽ muốn "Diệt trừ" mình, nhưng

nhiều khi sẽ cảm thấy hắn ta khó chịu với mình vì dù sao khi đối mặt với mình

thì Neo sẽ cảm giác được thói quen và quyền uy của hắn bị phá hỏng, sẽ cảm

thấy không quen và tâm lý mất cân bằng.

Đánh không được, chửi không được cũng nói không được, chỉ có thể phương

thức "nhắc nhở thân phận" này để biểu hiện cảm xúc ra ngoài là vì làm cho

mình cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cũng giống như lúc trước khi Ophelia "tự cho là thông minh", việc này để cho

Karen theo bản năng mà thấy có chút không được thoải mái.

Ở trong cái tập thể mới này, chủ động hoặc là bị động thì ý chí của Karen đã

thành thứ duy nhất.

Vốn dĩ có một chuyện đau đầu là Philomena, gần đây cũng đã bị đè xuống.

"Đã sắp xếp xong cho mọi người trong tiểu đội chưa?" Karen hỏi.

"Thưa thiếu gia, tất cả đều đã được sắp đặt xong xuôi, mỗi người đều có phòng

và người hầu riêng của mình, người đang bị thương lúc này cũng đang trị liệu

vật lý, lão Anderson chuẩn bị rất thỏa đáng."

"Ừm."

“Thiếu gia ngài đã đem chuyện liên quan đến Nữ Thần Ám Nguyệt nói cho tiểu

thư Ophelia rồi sao?"

"Đúng thế."

"Lúc thuộc hạ đi vào có trông thấy phản ứng của cô ấy cực kỳ kích động, loại

cảm giác này, thuộc hạ có thể lý giải."

"Ha ha."

Karen vuốt vuốt trán mình, "Nhiệm vụ lần này có lẽ phải phiền phức mà nhìn

từng bước rồi đi từng bước rồi, nhưng ít nhất thì ở thành phố York, an toàn của

chúng ta sẽ được bảo vệ.”

"Đúng thế. Đúng rồi, thiếu gia, có chuyện thuộc hạ cần phải xin chỉ thị, sau bữa

liên hoan tối nay, danh sách những người có tư cách để bước vào khán thính

phòng, có một cái tên thuộc hạ không biết có nên thêm vào hay không."

"Ai?"

"Thiếu gia Richard.”

"Alfred, ta vẫn đang luôn suy nghĩ về một việc, huyết mạch gia tộc Alte của bà

ngoại ta phải chăng còn có hiệu quả khác hay không?

Alfred trừng mắt nhìn, lập tức đáp lại nói: "Thiếu gia muốn hỏi chính là việc

kích hoạt huyết mạch gia tộc Alte, có phải sẽ có thuộc tính “đồng hóa thành một

phe”?"

"Cách hình dung này của anh cũng hơi quá lạnh nhạt rồi.”

“Vâng, là do thuộc hạ tìm từ miêu tả không tốt. Thuộc hạ cảm thấy, nếu như

huyết mạch gia tộc Alte được kích hoạt, như vậy thì ngoài việc xuất hiện một

tầng liên kết giống như giữa Memphis và mẹ của ngài vậy, vẫn luôn phải chịu

sự tra tấn từ những cơn ác mộng, đối với ông ấy mà nói thì sự phản bội huyết

mạch gia tộc không chỉ phải chịu gánh nặng trong lòng về mặt đạo đức, thì thật

ra cũng như việc có thêm một biện pháp khác để trừng phạt.

Còn về thiếu gia Richard, cậu ấy chắc hẳn cũng sẽ kích hoạt huyết mạch này,

bằng không thì cậu ta cũng sẽ không cảm thấy có ấn tượng tốt với thiếu gia khi

mới gặp mặt lần đầu.

Cho nên, nếu nói đến việc này dựa trên góc độ của huyết mạch gia tộc Alte,

ngài Memphis và thiếu gia Richard, thật ra đều có thể được thêm điểm trên góc

độ của sự trung thành.”

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta cũng cho là như vậy."

"Cho nên lần này có cần phải thêm tên của thiếu gia Richard vào không ạ? Hay

là, phải chăng cần bổ sung thêm cả tên của ngài Memphis?

Karen cười, nói:

"Không thêm."



Ta nói này, sao cô không quay về để nghỉ ngơi một chút cho tốt đi?"

Richard vừa cưỡi ngựa vừa quay đầu hỏi Philomena cũng đang cưỡi ngựa ở bên

cạnh.

Philomena không để ý đến Richard, tay trái nắm dây cương, cánh tay phải để

xuôi ở bên người, vừa thích ứng với sự xóc nảy nhẹ của con tuấn mã màu đỏ

sẫm ở dưới, vừa ngắm nhìn cảnh sắc tươi xanh bốn phía xung quanh.

Trang viên Ellen bốn mùa đều như mùa xuân, cho dù là mùa đông thì bãi cỏ nơi

đây vẫn xanh tốt, càng đừng đề cập đến thời điểm này là đang là mùa tràn ngập

sự sống.

Chỉ có thể nói tổ tiên của gia tộc Ellen rất hào phóng, mặc dù địa vị của gia tộc

ở trong giới giáo hội cũng không được cao lắm, nhưng là một gia tộc cướp biển

đã từng rất vinh quang và giàu có, chỉ là hoàn cảnh ở nơi này, lúc vừa bắt đầu

xây dựng, chắc chắn đã phải tốn chi phí rất lớn.

"Lúc trước khi ở lăng mộ dưới đáy biển, tôi đã nhìn thấy cô ra tay rồi, thật sự rất

lợi hại, sự quả quyết, sự dứt khoát đó, chậc chậc."

Richard vừa nói vừa khoa tay làm thành động tác cứa ngang cổ.

Philomena mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Richard mở miệng nói: "Ta nói ta

mạnh hơn Karen, ngươi nghĩ thế nào?

"A đương nhiên, cô chắc chắn mạnh hơn Karen, Karen thì là cái thá gì chứ!"

Philomena cúi đầu xuống, khóe miệng nhịn không được mà hơi nhếch lên.

Từ thuở nhỏ cô đã rất ít rời khỏi bà nội hoặc là rời khỏi nhà, cho nên lúc trước,

thật đúng là chưa từng thấy qua thằng nào mặt dày như là Richard.

"Dù sao đi, hai người đều rất lợi hại, tôi biết, tôi mãi mãi cũng không thể đuổi

kịp, chỉ là cảm giác lợi hại của hai người khác nhau, lúc đối mặt với cô, tôi cảm

thấy là tôi chắc chắn sẽ chết "

"Vậy thì khi đối mặt với Karen thì sao?

"Karen cho người khác một cảm giác áp lực khó có thể nói thành lời, đó là từ

mọi phương diện đều nhẹ nhàng đè ở trên cô một chút, khi cô nghĩ rằng mình

chỉ thua kém một chút nên muốn đuổi theo thì mới phát hiện người ta chẳng qua

là đang lễ phép mà thể hiện ra ngoài một chút thôi.

Ta cảm thấy nếu như lên võ đài để tỷ thí, hắn sẽ đánh không lại ta." Philomena

dừng một chút, "Nhưng nếu như làm kẻ thù thì ta sẽ không thắng được hắn.

Trong đầu Philomena không khỏi hiện ra cảnh một mình Karen triệu hồi ra 【

Pháo Đài Hắc Ngục 】, phải biết trong lúc ấy, anh ta còn đang giúp Ashley

triệu hồi yêu thú.

Đối thủ như vậy, nếu quả như thật vạch mặt mà tranh đấu một sống một còn thì

cuối cùng người chết chắc chắn là mình, bởi vì chính mình cũng không nắm

chắc có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến, mà một khi cuộc chiến bị giằng co

kéo dài, mình sẽ không còn cơ hội nào